Vì sao chú gà bị chặt đứt đầu vẫn sống được thêm 18 tháng?

Cách đây 70 năm, một nông dân tại Colorado, Mỹ, đã chặt đầu một con gà, nhưng con gà vẫn không chết. Chú gà tên Mike đã sống sót thêm 18 tháng nữa và trở nên nổi tiếng. Nhưng làm thế nào mà chú gà không đầu lại có thể sống lâu đến như vậy?

Ngày 10/9/1945, Lloyd Olsen và vợ là Clara đang giết thịt gà trong trang trại của họ ở Colorado. Olsen sẽ cắt tiết, chặt đầu gà còn vợ sẽ vặt lông, làm gà sạch sẽ. Họ xử lý khoảng 40-50 con gà. Nhưng có 1 con gà dù đã bị Olsen chặt đầu vẫn không chết như những chú gà khác.

“Đầu gà rơi xuống và một con gà vẫn còn sống, chạy loanh quanh”, Troy Waters, chắt của cặp vợ chồng Lloyd và cũng là một nông dân ở Fruita, nói. Chú gà đó đứng dậy và chạy không ngừng.

Đến sáng hôm sau, khi Lloyd Osen thức dậy, ông bước ra ngoài và thấy chú gà vẫn còn sống. “Đó là một phần kỳ dị, khó hiểu trong lịch sử gia đình chúng tôi”, Clara Waters, vợ của ông nói.




Waters được nghe kể về câu chuyện này từ khi còn là một cậu bé, lúc đó ông cố của ông đã ốm yếu và đến sống cùng trong ngôi nhà của bố mẹ ông. Cố và chắt ngủ trong hai phòng ngủ liền kề, và người cố già ốm, thường rất ít ngủ, sẽ nói chuyện hàng giờ liền.

“Ông cố đưa thịt gà xuống thị trấn để bán”, Waters kể. “Ông mang theo cả chú gà trống “cứng đầu” đi theo, và bắt đầu cá cược với mọi người để lấy bia hoặc một cái gì đó, rằng ông có một con gà không có đầu vẫn còn sống”.

Câu chuyện về chú gà trống không đầu vẫn còn sống nhanh chóng lan đi. Báo chí địa phương cử phóng viên đến phỏng vấn Olsen, và 2 tuần sau một gánh xiếc có tên Hope Wade ở Salt Lake City, Utah, đã đến và đề nghị đưa con gà ra gánh xiếc để kiếm tiền.

Cuối cùng, họ đưa chú gà trống Mike đi California và Arizona, đi một tour khắp miền đông nam nước Mỹ cho đến khi Olsens phải quay về trang trại để thu hoạch mùa màng.

Những chuyến đi của chú gà được bà Clara chụp hình, ghi chép cẩn thận và vẫn đang được bảo quản trong một nơi an toàn của Waters.




Nhật ký về chú gà Mike

Sau tour biểu diễn đầu tiên này, Olsens đưa Mike đến Phoenix, Arizona, nơi vào mùa xuân năm 1947, dịch bệnh đang hoành hành ở đây.

“Đó là nơi chú gà trống Mike đã chết – ở Phoenix”, Waters nói.

Mike được cho ăn thức ăn lỏng và nước, Olsens phải thả trực tiếp thực ăn vào thực quản của Mike. Họ cho Mike ăn bằng một chiếc ống tiêm. Vào đêm Mike chết, mọi người đã bị đánh thức bởi những âm thanh nghèn nghẹn của một chú gà đang kêu lên.

Clara và Lloyd Olsen




Làm thế nào một chú gà bị chặt đầu lại có thể sống lâu đến như vậy?

Điều khiến Tiến sỹ Tom Smulders, một chuyên gia về gà tại trường Đại học Newcastle, ngạc nhiên là chú gà bị chặt đầu đã không chảy máu đến chết. Theo ông, việc con vật vẫn có thể tiếp tục hoạt động mà không có đầu dễ dàng giải thích hơn.

Đối với con người, khi mất đầu, thì hầu như toàn bộ não đều bị mất. Nhưng đối với gà, mọi thứ hơi khác một chút. “Bạn sẽ ngạc nhiên với bộ não nhỏ xíu ở phía trước đầu chú gà”, Smulders nói.

Các báo cáo cho thấy phần  mỏ, mặt, mắt và tai của chú gà Mike đã bị chặt đi. Nhưng Smulders đoán rằng có đến 80% bộ não của Mike – và hầu như mọi thứ điều khiển cơ thể con gà, bao gồm nhịp tim, hơi thở, tiêu hóa – vẫn còn nguyên vẹn.

Người ta đoán rằng Mike sống sót vì một phần hoặc toàn bộ bộ não của con gà vẫn còn nguyên trên cơ thể.

Tuy nhiên, tại sao nhiều người cố gắng tạo ra một chú gà như Mike nhưng vẫn không thể. Điều này rất khó giải thích. Có vẻ là vết cắt trong trường hợp của Mike là đúng chỗ, và cơ thể chú gà Mike đã may mắn đông máu kịp thời giúp chú gà không bị chảy máu đến chết.




Troy Waters đứng bên cạnh tượng chú gà Mike ở Fruita, nơi đây hàng năm vẫn tổ chức Lễ hội gà không đầu vào mỗi tháng Năm

Troy Waters nghi ngờ rằng ông cố của ông đã cố gắng lặp lại thành công này một vài lần. Và cả những người hàng xóm cũng thế. Ngày đó, ông Olsens thường được uống bia miễn phí vào mỗi dịp cuối tuần, vì những người hàng xóm cứ thuyết phục ông giải thích chính xác đã làm như thế nào mà tạo ra Mike.


Hàng xóm cũng nói nhà ông Olsens “làm giàu bất chính” nhờ chú gà. Tuy nhiên, theo Waters, đó là một sự nói quá. “Ông kiếm được một chút tiền nhờ việc đó”, Waters nói. “Ông đã mua được hai chiếc máy cày, để thay cho con ngựa và con la. Ông cũng mua được chút đồ gọi là xa hoa, một chiếc xe tải 1946 Chevrolet”.

Waters từng hỏi Lloyd Olsen rằng ông có vui không. “Ồ có chứ, ông đã có cơ hội đi khắp nơi và ngắm nhìn nhiều vùng của tổ quốc mà có thể không bao giờ được. Ông cũng đã hiểu biết, hiện đại hóa và trang bị các thiết bị nông trại”. Nhưng đó là quá khứ. “Ông vẫn làm công việc trang trại suốt cả đời, làm việc vất vả”.

Nguồn: VNR

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *