Truyền Thuyết Bạch xà: biển dục vọng thiêu đốt sinh mệnh

Kể từ khi cao tăng Pháp Hải trừ yêu, câu chuyện xà tinh hại người đã trở thành nguồn cảm hứng bất tận và được lưu truyền rộng rãi. Một phiên bản khác của câu chuyện này được ghi chép trong “Tây Hồ tam tháp ký”, được coi là nguyên mẫu của truyền thuyết Bạch Xà.

Anhr minh họa. Nguồn chỉnh sửa từ Internet

Đối với người Nam Tống,Tây Hồ ở Hàng Châu, sơn thủy giáp thiên hạ, một năm bốn cảnh, đều là nơi vui chơi. Khi gió nổi lên, vài thước quay đầu rong chơi; khi mưa xuống, nước ngập trời trăm trượng .

Cho dù mưa to liên tiếp một tháng, cũng chưa từng thấy ngập lụt, đại hạn ba tháng, cũng chưa từng thấy khô cạn, thật sự là núi tốt lành nước tốt lành, danh sơn thắng cảnh khó so sánh. Sơn thủy tốt thế này, làm cho người bình thường cũng muốn dừng chân, mà xà yêu kia cũng ký thân vào nơi này.

Năm Tống Hiếu Tông Thuần Hi, phủ Lâm An (nay là Hàng Châu) Dũng Kim Môn có một vị quan thống chế họ Hề, mọi người đều gọi là Hề thống chế. Ông ta có một đứa con trai tên là Hề Tuyên Tán.

Một năm tiết trời thanh minh, thoạt mưa thoạt nắng, quang cảnh không nóng không lạnh, hề Tuyên Tán hơn 20 tuổi đến Tây Hồ du ngoạn. Lúc này phụ thân hắn cũng đã qua đời, trong nhà chỉ còn mẫu thân cùng thê tử, còn có một vị thúc thúc (chú) đang học đạo tại núi Long Hổ Sơn.

Ảnh: Một cảnh Tây Hồ ở Hàng Châu (Pixabay). Nguồn ảnh: NTD

Dạo chơi Tây Hồ, khung cảnh mùa xuân khiến kẻ sĩ đắm say
Hề Tuyên Tán cả đời thích chơi đùa nhàn rỗi, tiết thanh minh tài tử giai nhân lên Tây Hồ, hắn cũng lên Tây Hồ vui chơi thưởng thức.

Trước khi đi qua đoạn cầu Tứ Thánh Quan, có một đám người huyên náo, hắn nhìn thấy trong đám người là một cô gái lạc đường mặc nguyên một bộ đồ trắng.




Tuyên Tán gạt đám đám đông ra và tiến đến hỏi cô gái: “Nàng là con gái nhà ai, sống ở đâu?”

Cô gái nói: “Thiếp họ Bạch, sống trên hồ. Cùng bà bà đi chơi, giờ không thấy bà đâu, bị lạc đường”.

Cô gái nói xong liền kéo lấy Hề Tuyên Tán, nói: “Ta nhận ra quan nhân, ở gần nhà ta”. Cô ấy nói xong chỉ khóc, nhất quyết không chịu buông.

Tuyên Tán đành phải dẫn cô gái này về nhà gặp mẹ, kể rõ sự tình cho mẹ biết. Người mẹ nói: “Con làm điều này là tốt, trước mắt cứ để cô ta ở đây vài ngày, đợi người nhà đến đón”.

Vì vậy cô gái sống trong nhà của anh ta 10 ngày, một ngày nọ có một lão bà bà tóc bạc trắng ngồi kiệu 4 người đến nhà Hề gia. Tướng mạo của bà ta trông thật cổ quái: tóc bạc như mây vờn đỉnh núi, làn da thô ráp như mào gà, ánh mắt như nước sông vẩn đục, dáng hình như hoa cuối tháng Ba, vẻ già nua như bông cúc trong sương giá mùa thu…

Người này chính là bà của Mão Nô. Bà ta nói đã đến từng nhà để tìm Mão Nô, cảm tạ Tề Nguyên Tán cứu giúp Mão Nô, lập tức mời anh ta đến nhà, chuẩn bị cơm rượu để tạ ơn.

Tề Nguyên Tán theo kiệu của họ tới một tòa nhà bằng vàng đính hạt châu gần Tứ Thánh Quan, một tiểu môn lầu có mái ngói xanh giống như thần tiên động phủ.

Hề Tuyên Tán Bị dẫn vào bên trong, một người phụ nữ toàn thân mặc một màu trắng, tóc bồng bềnh tựa mây xanh, da trắng như tuyết ngưng đọng, nhẹ nhàng lay động bước tới chào đón Hề Tuyên Tán.




Ảnh minh họa Bạch nương nương. Nguồn read01

Hề Tuyên Tán nhìn thấy phu nhân kia, mắt trong xanh như sông nước mùa thu, lông mày tựa như núi mùa xuân, nhàn nhạt trang điểm, môi thắm anh châu. Bạch phu nhân nói là mẫu thân của Mão Nô. Lập tức để cho hai người nữ mặc áo xanh, mang rượu lên mời Hề Tuyên Tán để tạ ơn cứu con gái.

Lầu ngọc, người say, hạnh hoa tiên
Rượu đến ba chén, Hề Tuyên nhìn thấy phu nhân, sinh ra đã đẹp như hoa như ngọc, tâm thần nhộn nhạo, liền hỏi phụ nhân tên họ là gì. Một tỳ nữ bên cạnh liền nói về phía trước: “Nương nương, hôm nay có người mới tới, có thể đổi người cũ không?”




Bạch y nương nương nói: “Cũng đúng, mau sắp xếp đến làm thức ăn cho Tuyên Tán”.

Lúc này, hai lực sĩ từ phía sau đi ra, bắt một thanh niên, trói hắn vào trụ cột ở sảnh đợi. Lực sĩ kéo khăn của người trẻ tuổi, cởi tóc, cầm lấy một thanh đao nhọn, thoáng chốc liền rạch bụng hắn, lấy tim gan ra, đặt vào trong chậu bạc, trình lên Bạch nương nương.

Hề Tuyên Tán kinh hãi đến mất hết hồn vía. Lúc này Bạch nương nương rót rượu nóng, đem tim gan mời Tuyên Tán ăn. Tuyên Tán từ chối không ăn; Nương nương cùng bà bà đều ăn vui vẻ.

Bạch nương nương nói: “Khó có được Tuyên Tán cứu tiểu nữ một mạng, ta hôm nay chồng lại không có, tình nguyện đem thân này gả cho Tuyên Tán để tạ ơn”. Tề Nguyên Tán chối không được nhận lời cũng không xong, chính là một chiếc thòng lọng chụp xuống đầu hắn. Ban đêm, hai người nắm tay nhau, cùng vào lan phòng của Bạch nương nương.

Hề Tuyên Tán bị nương nương giữ lại hơn nửa tháng, người trở nên mặt vàng gầy gò. Trong lòng rất muốn về nhà, liền nói với Bạch nương nương: “Chị à, xin chị để cho ta về nhà mấy ngày rồi sẽ quay trở lại!”.

Lời còn chưa dứt, một hạ nhân đến bẩm báo: “Nương nương, hôm nay có người mới đến, có thể đổi người cũ không? Nương nương nói: “Mời vào!”.

Lúc này có mấy lực sĩ ôm một người trẻ tuổi mặt mày thanh tú, khí khái trẻ trung đến trước mặt nàng.

Bạch nương nương mời người nọ ngồi chung uống rượu, muốn giao nộp tim gan Hề Tuyên Tán. Hề Tuyên Tán lúc ấy mất hết hồn vía, ngược lại ai oán nhìn Mão Nô nói: “Nương tử, ta cứu mạng ngươi, ngươi có thể cứu ta chứ! ”




Mão Nô đi tới trước mặt Bạch nương nương, nói: “Nương nương, hắn từng cứu Mão Nô, có thể tha cho hắn được không?” Nương nương nói, “Tới đây, đem hắn ta nhốt lại”.

Chỉ thấy một lực sĩ lấy ra một cái lồng sắt, đem Tuyên Tán nhốt vào. Bạch nương nương cùng người thanh niên kia lại kết làm phu thê.

Sau đó, Mão Nô đi đến lồng và nói: “Tôi sẽ cứu anh”, cô nhấc lồng sắt lên và nói: “Anh nhắm mắt lại, nếu mở mắt, sẽ chết oan uổng”.

Hề Tuyên Tán ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Mão Nô cõng hắn lên. Hắn chỉ nghe thấy tiếng mưa gió gào thét bên tai, lấy tay sờ trên cổ Mão Nô thấy có lông. Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Quái lạ!”. Thoáng chốc nghe thấy Mão Nô kêu lên: “xuống đất!”

Hề Tuyên Tán mở mắt ra, lúc này sắc trời còn chưa sáng, bốn phía yên tĩnh, chẳng thấy Mão Nô. Hắn chậm rãi đi theo con đường quen thuộc của mình, đi vào Dũng Kim Môn, đi tới trước cửa nhà mình.

Vừa lúc vợ mình ra mở cửa. Nhìn thấy anh ta, ngạc nhiên nói: “Tuyên Tán, chàng đưa cô gái về nhà, làm sao mà đến nửa tháng không về làm cho mẹ già lo lắng?”.

Người mẹ từ bên trong đi ra, vừa thấy con trai mặt vàng cơ thể gầy guộc, kinh hãi nói: “Con trai con sao vậy? Tại sao đi nhiều ngày không trở về?”

Hề Tuyên cảm thán nói: “Hài nhi thiếu chút nữa không gặp được mặt mẫu thân!”. Vì vậy, anh ta đã kể ra câu chuyện của mình cho mẹ biết.

Người mẹ hoảng sợ nói: “Con trai, ta hiểu rồi. Dũng Kim Môn này ở ngay cửa của nguồn nước, chẳng lẽ vì chặn dòng nước nên mới xảy ra cớ sự này, con trai, con nghỉ ngơi trước đi, chúng ta tìm một ngôi nhà khác để chuyển đi”.




Ảnh Tây Hồ có truyền thuyết ấn nguyệt tam đầm, một trong số đó có liên quan đến xà yêu. (Pixabay). Nguồn Soundofhope

Một năm trôi qua nhàn nhã rồi lại tới thanh minh, khói xuân mờ ảo, gặp lại cố nhân
Hề Tuyên Tán không lên Tây Hồ, hắn cầm cung tiễn đến bên cây liễu tìm chim, lại nhìn thấy một con quạ đen khiến người ta chán ghét, hắn một mũi tên liền bắn hạ nó xuống.




Nhưng mà con quạ kia sau khi rơi xuống đất, nhảy mạnh vài cái, biến thành một lão bà bà áo đen. Hề Tuyên Tán vừa thấy thầm kêu không ổn, lão bà bà này rõ ràng chính là người năm ngoái đã gặp.

Bà lão nói: “Tuyên Tán, ngươi chạy nhanh đó chuyển nhà đến tận đây!”.

Hề kêu lên một tiếng: “Có quỷ!”. Xoay người định rời đi.

Lão bà bà nói: “Xuống đây! “Lập tức từ trên không trung rơi xuống một chiếc xe cùng mấy tên quỷ sứ, bắt hắn trở về nơi cũ. Lão bà bà dẫn hắn lên trên phòng khách.

Trên phòng khách, Bạch nương nương nói: “Tuyên Tán, ngươi đi thật nhanh!”.

Lại bắt giữ Tuyên Tán làm vợ chồng. Qua nửa tháng, Hề cầu xin Bạch nương nương để hắn trở về nhà một chuyến rồi sẽ quay lại.

Bạch nương nương nghe xong, lông mày lá liễu dựng thẳng, mắt mở to trợn tròn, giận dữ nói: “Ngươi còn nhớ nhà! Lập tức gọi quỷ sứ lấy tim gan của hắn!”.

Hề Tuyên Tán lại cầu cứu Mão Nô, giống như lần trước, Mão Nô vụng trộm cứu hắn. Lần này hắn rơi xuống ruộng măng trắng, được người cứu. Mẹ bảo hắn ta đừng ra ngoài nữa.

Nhìn ra chân tướng, biển sắc dục thiêu đốt sinh mệnh
Mấy ngày sau, trong nhà xuất hiện một vị tu hành thượng giới, đầu chia hai búi tóc, đạo mạo đường đường uy nghi lẫm liệt. Người mẹ nhìn thấy và nói: “Chú lâu rồi không gặp, hôm nay sao lại có thể đến đây?”.

Người tới chính là chú của Hề Tuyên Tán là em trai của tiên phụ, Hề chân nhân tu đạo ở Long Hổ Sơn.

Hề chân nhân nói, “Tôn tẩu sao chị lại ở nơi này?”.

Ngẫm ra Hề chân nhân cũng không biết nơi này ở chính là nơi người thân của mình ở, Hề Tuyên Tán nghe thấy tiếng bèn ra bái kiến người chú.

Hề chân nhân hỏi: “Ta thấy thành tây có khí đen nổi lên, có yêu quái quấn người, nên đặc biệt đến đây, hóa ra lại chính là nhà của mọi người”.

Mẹ đem chuyện xảy ra với Hề Tuyên Tán kể ra một lần nữa.

Hề chân nhân nói: “Cháu ta, ba yêu quái này quấn lấy ngươi rất chặt!”.

Người mẹ dặn dò người ta sắp xếp đồ ăn, mời chân nhân dùng trai tịnh. Hề chân nhân nói: “Ngày mai ta tại Tứ Thánh Quan dán bùa chú, ngươi vẽ ra hình dáng của kẻ đầu đàn cho ta, ta coi như muốn diệt trừ quái vật này”.

Ngày hôm sau, hai mẹ con Tuyên Tán an bài giấy thơm, vẽ ra hình dáng của kẻ đầu đàn, đi thẳng đến Tứ Thánh Quan gặp Hề chân nhân. Chân nhân nhận lấy hình vẽ nhìn và nói: “Chờ trời tối hơn một chút, ta sẽ xử”.

Ông ta trước tiên cho Tuyên Tán ăn lá bùa, khiến hắn nôn ra dịch của yêu quái lưu lại trong cơ thể hắn. Khi sắc trời sắp muộn, chân nhân thắp đèn nến, thắp nén hương, miệng nhẩm niệm, đồng thời đem bức họa đốt trên đèn.

Trong nháy mắt chỉ thấy một trận gió nhẹ thổi lên, lúc nam bắc, đột nhiên chuyển tây đông.

Nơi gió thổi qua, một viên thần tướng đi tới trước mặt Hề chân nhân. Sắc mặt sâu như táo nặng, ánh mắt như sao băng bắn ra bốn phía, trên trán in Kim Xi Hổ, trên tay cầm kiếm khảm lục bảo, thắt lưng đeo đai lam thiên ngọc bích.

Thần tướng quát: ” Xin hỏi sư phụ, có chỉ thị gì không a?”.

Hề chân nhân nói: “Người đi bắt ba quái vật trong hồ đến đây!”.

Thần tướng tuân lệnh, đi một lúc thì đem cả đàn gồm Lão bà bà, bạch y phu nhân và Mão Nô đến.

Hề chân nhân nói: “Quái vật các ngươi sao dám quấn lấy con trai của mệnh quan?”

Ba người nói: “Hắn không nên làm tắc đường nước của chúng tôi”. Chúng tôi chưa từng tổn hại tính mạng hắn, hãy tha cho tính mạng của chúng ta đi.


Hề chân nhân nói: “Hãy hiện ra nguyên hình của các ngươi!”

Mão Nô nói: “Cầu xin ca ca, ta chưa từng làm khó ca ca, có thể không phải hiện hình được không!”

Hề chân nhân kêu thiên tướng đánh, liền đánh vài cái, chỉ thấy Mão Nô biến thành con gà đen, lão bà thành con rái cá, bạch y nương nương là một con bạch xà.

Hề chân nhân nói: “Lấy bình thiếc đến, bắt được ba quái vật này, đựng ở bên trong bình thiếc”. Hề chân nhân dùng phù dán lên bình, chôn ở giữa hồ.

Sau đó, Hề chân nhân đi hóa duyên, tạo thành ba tháp đá, trấn trụ ba con yêu quái trong hồ. Cho đến nay, trong Tây Hồ vẫn còn di tích, có thơ ngâm rằng:

Chỉ nhân hồ nội sinh tam quái/ Chỉ sử chân nhân đáo thử gian/ Kim nhật tróc lai tàng khiếp nội/ Vạn niên thiên tái đắc bình an

Nguồn: VDH

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *