Thoát khỏi biển lửa địa ngục, người đàn ông sống lại ngay trong đám tang

Địa ngục và thiên đường là hai nơi mà những người vô Thần luôn cho là mê tín, không tồn tại. Nhưng có vô số người đã từng trải qua trạng thái cận tử sau khi sống lại họ đều kể rất chi tiết về cảnh tượng địa ngục hay thiên đàng nơi mà mình đã tới. Dù cho khoa học có nhìn nhận hay không thì địa ngục hay thiên đàng vẫn luôn tồn tại ở đó.

Địa ngục và thiên đường là hai nơi mà những người vô Thần luôn cho là mê tín. (Ảnh qua Dkn)

Vào ngày 19/9/1974, ông Vương Kiến đang làm việc trong một nhà máy ở Thượng Hải, Trung Quốc. Trong lúc vận hành máy do sơ suất nhất thời đã khiến dây curoa bị cuốn vào máy đang quay, cả người văng ra ngoài và rơi xuống nền bê tông cách đó vài mét, thoi thóp một lúc thì chết.




Tuy nhiên, để cẩn thận hơn, nhà máy chuyển xác ông vào bệnh viện kiểm tra. Sau khi xác định ông quả thật đã chết, mới đưa xác về cho gia đình lo hậu sự. Vì sợ rằng xác chết nếu để lâu sẽ phát ra mùi hôi. Thế là gia đình ngay lập tức chuẩn bị tang lễ, mời sư thầy về tụng kinh, đồng nghiệp và hàng xóm đều đến làm lễ truy điệu.

Mọi người đều rất yêu mến và kính trọng ông, vì lúc còn sống ông là người tốt, làm việc gì cũng rất có trách nhiệm. Những việc người ngoài nhờ cậy hay giao phó, ông đều lo liệu thấu đáo chu toàn. Vì vậy, ai cũng xót thương trước cái chết của ông. Vào ban đêm, tất cả những người đến dự lễ truy điệu lần lượt trở về, quang cảnh trở nên rất vắng vẻ, chỉ còn người nhà túc trực bên linh cữu.
Khi cả nhà đang sầu não, bà Vương đột nhiên nói: “Mọi người hãy kìm nén đau thương im lặng lại một chút, hình như có người đang rên rỉ.” Bà Vương nhìn ra cửa sổ tối đen như mực, lúc này trời đã khuya, ngoài tiếng gió xào xạc thì không có động tĩnh gì. 




“Thật kỳ lạ, có phải do tôi nghe nhầm không?” Bà Vương nghĩ mình vì quá đau buồn nên đã nghe nhầm.

“Không! Không nhầm đâu, tôi cũng nghe thấy.” Lúc này, mọi người đều nín khóc, ngơ ngác nhìn nhau. Đúng lúc đo lại nghe thấy tiếng “Khù khụ…” âm thanh lần này rõ ràng hơn, không phải phát ra từ bên ngoài, mà là từ bên cạnh.

“Ôi!” Mọi người cùng thất thanh kêu lên, đây thật sự là một chuyện kỳ ​​quái. Ông Vương đã chết đang rên rỉ và duỗi tay ra như ngáp. Vương Kiến thoát khỏi bàn tay của thần chết, cả người ông như được hồi sinh hoàn toàn.
“A! Bố.” Nỗi buồn bao trùm đột nhiên biến mất, thay vào đó là niềm vui của cả gia đình. Mọi người hợp sức đỡ ông Vương dậy, hô hào phấn khích khi ông sống lại. Tin tức kỳ lạ này đã lan truyền khắp Thượng Hải.

Vì tò mò, người ta đặt ra nhiều câu hỏi về “thế giới sau khi chết” mà ông Vương đã trải qua.




Khuôn mặt ông tái mét, như thể vẫn bị những nỗi sợ hãi bủa vây, ám ảnh. Ông đã chết khoảng mười một giờ. Nhưng tất cả mọi thứ về một thế giới khác mà ông đã trải nghiệm vẫn còn đọng lại rất rõ nét. Từng cảnh tượng vẫn hiện ra rõ mồn một trước mắt, dưới đây là thế giới mà Vương Kiến đã nhìn thấy sau khi chết.

Đi qua vách núi
“Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên bãi cát nóng rát, tôi cảm thấy rất lạ, thậm chí tôi không biết mình đang ở đâu. Tôi muốn đứng dậy, nhưng toàn thân đau đớn. ‘Này! Có ai ở đây không? Mau đỡ tôi lên, có người tốt bụng nào giúp tôi với!’
Mặc dù tôi hò hét đến lạc giọng, nhưng vẫn không có âm thanh nào đáp lại, có vẻ như không có ai ở gần đây. Lúc này thân thể càng ngày càng nóng, trong lòng thầm nghĩ nếu không cố gắng rời khỏi nơi đây, thì sẽ bị nhiệt độ cao thiêu chết. Có nằm mơ tôi cũng không ngờ rằng, mình sẽ chết trong sa mạc nóng bỏng này, điều đó thực sự khủng khiếp.




Khi đang khổ sở vắt óc suy nghĩ cách thoát thân, bất ngờ có người chạm vào tôi. Nhấc mí mắt nặng trĩu lên, tôi nhìn thấy một ông già toàn thân quấn một tấm vải trắng.

‘Ông là ai?’ Tôi tò mò hỏi ông già bí ẩn, nhưng ông già chỉ liếc nhìn tôi rồi lại im lặng. Ông ta hoàn toàn phớt lờ những gì tôi hỏi. Tôi băn khoăn tự hỏi tại sao ông già cổ quái này lại xuất hiện trên sa mạc. Nhưng thật kỳ lạ, cơn đau toàn thân vừa rồi biến mất hoàn toàn.

Đây thực sự là một kỳ tích, giống như thoát khỏi gông cùm, toàn thân được thả lỏng. ‘Cảm ơn ông.’ Khi tôi cảm kích quay lại nói lời cảm ơn ông lão, ông ta không biết đã biến mất từ ​​lúc nào. Tất cả đều tại tôi quá đắc ý vui mừng, nên quên mất ông lão đã cứu mạng mình.
Khi cơ thể tôi lấy lại sức mạnh, tôi phấn chấn trở lại và kiên trì đi bộ trong sa mạc. Khi đi được một đoạn đường, thì phía trước có một vách đá chắn ngang. 

Khi cơ thể tôi lấy lại sức mạnh, tôi phấn chấn trở lại và kiên trì đi bộ trong sa mạc. (Ảnh qua Memo)




Khi tôi đang do dự không biết làm thế nào, thì đột nhiên đằng sau xuất hiện một bóng người, ông ta đi xuyên qua vách núi mà không gặp bất cứ sự cản trở nào. Những vách đá trước mặt không thể cản đường ông. 

“Ôi! Trên đời làm sao có chuyện như vậy? Lẽ nào ông ta là yêu tinh sao?” Vương Kiến không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy, nhưng trong hoàn cảnh tuyệt vọng, cuối cùng ông cũng hạ quyết tâm đi thử.

Thế là, ông đã lấy hết can đảm rướn người chạm vào vách đá, thật kỳ lạ là giống như người đàn ông kia, chẳng mấy chốc ông đã đi xuyên qua vách đá. Điều này khiến Vương Kiến hoảng hốt, ông không ngờ cơ thể của mình có thể xuyên qua vách núi, cửa ải khó khăn đã vượt qua.

Nhưng vào lúc này lại có tiếng la hét “ôi Trời ơi!”, ông lập tức dừng lại, không dám di chuyển.




Mọi người lần lượt rơi xuống
Sau khi băng qua vách đá, tưởng rằng sẽ là một con đường bằng phẳng, nhưng không ngờ, trước mặt lại là một biển lửa hung hãn cuồng nộ – “biển lửa địa ngục.”

Khi Vương Kiến nhìn thấy một biển lửa địa ngục trước mặt, ông lập tức dừng lại, toàn thân run rẩy không tự chủ được. Ngọn lửa ngùn ngụt bùng lên, nhuộm mọi thứ trước mắt thành một màu đỏ rực. 

Lửa cháy lan ra khắp nơi, không ngừng phát ra tiếng nổ lộp bộp, ngọn lửa hung hãn dồn ép, như muốn nuốt chửng cả người. Cảnh tượng ngọn lửa hung hăng ngang ngược khiến ai cũng nơm nớp lo sợ, ông không dám vượt qua khỏi ngọn lửa dù là nửa bước.

Trong thời khắc nguy kịch, một người đàn ông xuất hiện phía sau và lướt qua Vương Kiến, đi về phía biển lửa mà mặt không chút biểu cảm. Đang trong lúc ngờ vực, tôi nhìn kỹ lại, hóa ra trong biển lửa có một cây cầu hẹp bắc sang bờ đối diện, đây là cách duy nhất để sống sót trong biển lửa.




Trên cây cầu chật hẹp này, nhiều người đang bước đi run rẩy, họ vừa dùng tay chặn ngọn lửa vì sợ thi thể bị thiêu rụi, vừa vội vàng băng qua biển lửa. Tuy nhiên, cây cầu quá hẹp, ngọn lửa dữ dội “liếm” tràn lên trên cầu. Một số người đi qua đã bị ngọn lửa làm bị thương và rơi vào biển lửa. Dù sao đây cũng là một con đường gập ghềnh, cơ hội vượt qua nó một cách suôn sẻ thực sự là rất nhỏ.

Vương Kiến dựa vào bản năng để suy nghĩ: “Nếu tôi có thể vượt qua cây cầu hẹp này, thì tôi sẽ có thể tái sinh.” Những người chết ở thế giới bên kia, mặc dù họ đã đến một thế giới khác, nhưng để được tái sinh, cho dù cơ hội là rất nhỏ, thậm chí có thể nói là vô vọng, nhưng họ vẫn không ngừng nỗ lực.

Số người rơi vào biển lửa địa ngục ngày càng nhiều. Vương Kiến khi nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi này, không dám tới gần một bước, sợ rằng mình rơi vào biển lửa sẽ vạn kiếp trầm luân, không bao giờ được tái sinh. Tuy nhiên, những người ở phía sau liên tục lao lên cầu, muốn lùi lại cũng không kịp. Trong tình cảnh bất đắc dĩ này, cách duy nhất cũng là con đường sống duy nhất, chỉ có tiến lên phía trước mà thôi. 




“Được rồi, thử xem sao!” Vương Kiến gạt mọi lo lắng sang một bên, lao về phía trước không nhìn lại phía sau, ngọn lửa dưới chân càng lúc càng mạnh, giống như vô số mãnh thú đang gầm thét. Nóng quá, Vương Kiến như bị lửa nướng chín, tóc cũng bị bén lửa, không ngừng cháy, cả một vùng da cũng bị bỏng nặng, nhưng ông vẫn kiên trì chạy về phía trước.

Đằng trước và đằng sau ông, hết người này đến người khác rơi vào biển lửa, khiến ý chí của ông có chút lung lay. “Phấn chấn lên nào!” Mỗi giây mỗi phút ông đều tự động viên mình.


Khi kiệt sức, mặc dù đôi lúc rất muốn nghỉ ngơi, nhưng khi nghĩ đến vợ ở nhà, ông đã vực dậy tinh thần và tiếp tục chạy. “Ôi! Không cầm cự được nữa rồi.” Khi ông đang cảm thấy chán nản, mắt ông đột nhiên sáng lên, phía trước không xa chính là đầu cầu bên kia. Chỉ còn một chút khoảng cách, là có thể thoát ra khỏi biển lửa này rồi.

Tuy nhiên, sau khi qua cầu, cơn đau và vết sẹo của ông đã biến mất. Hơn nữa có một cảm giác rất ảo diệu, cả người như rơi vào trong hang tối, không biết phải mất bao lâu mới rơi xuống đáy hang. Lúc này tinh thần lập tức tỉnh táo, ông kinh ngạc thấy mình đã sống lại.

Địa ngục là nơi trừng trị những người xấu sau khi chết, nhưng cũng là nơi người tốt có thể đến để nhìn thấy cảnh tượng kinh tâm động phách rồi lưu truyền cho hậu thế tránh làm việc ác để khỏi bị đày đọa trong địa ngục trầm luân.
Nguồn: TH – Theo secretchina.com

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *