Nhà phẫu thuật nổi tiếng: Bằng chứng cho thấy linh hồn rời cơ thể trong trải nghiệm cận tử

Bị tuyên bố là đã chết, người đàn ông quan sát cảnh tượng bệnh viện trong trạng thái linh hồn, sau đó trở về và kể lại.

Trái: Tiến sĩ Lloyd W. Rudy. (Cảnh chụp/DentalMastermindGroup.com/YouTube) Nền: Ảnh chụp một bệnh nhân trong bệnh viện. (Edwin Verin/Hemera/Thinkstock)

Các nhà nghiên cứu về trải nghiệm cận tử ở Hà Lan đã thu thập được hơn 70 trường hợp những người rời khỏi thân xác và chứng kiến những cảnh tượng mà bình thường họ không thể nhìn thấy.

Những điều họ nhìn thấy (ví dụ, hành động của những người trong bệnh viện) có thể được xác nhận, từ đó cung cấp một số bằng chứng thuyết phục nhất cho thấy ý thức hiện hữu bên ngoài não bộ. 

Titus Rivas, Anny Dirven, và Rudolf Smit đã đăng tải bộ sưu tập này trong quyển sách có tựa đề “Wat een stervend brein niet kan” (“Điều một bộ não đang chết không thể làm”). Họ đang tìm kiếm nguồn tài trợ để dịch cuốn sách từ tiếng Hà Lan. Trong thời gian chờ đợi, Đại Kỷ Nguyên đã chủ động dịch một số trường hợp để tham khảo.

Trong một trường hợp được báo cáo bởi bác sĩ phẫu thuật tim Lloyd W. Rudy (1934-2012), một bệnh nhân được tuyên bố là đã chết trong ít nhất 20 phút, đột nhiên sống lại. Ngoài ra, điều ông nói về khoảng thời gian chết cũng đã đi ngược lại tất cả các lý giải thông thường.

Bệnh nhân đã miêu tả chính xác sự kiện lý ra ông không thể nhìn thấy, vì cặp mắt ông bị băng kín để bảo vệ giác mạc trong quá trình phẫu thuật.
Tiến sĩ Rudy tốt nghiệp trường Y đại học Washington, ông từng là trưởng khoa Tim tại trường Y đại học Georgia, đồng thời là thành viên của đội ngũ cấy ghép tim đầu tiên tại trường đại học Stanford. Vào một ngày Giáng sinh, Rudy và người phụ tá Roberto Amado-Cattaneo đang thực hiện ca mổ để thay thế một van tim bị nhiễm trùng. Bệnh nhân bị chứng phình mạch gây ra do nhiễm trùng, và khi ca mổ hoàn tất, người bệnh chỉ có thể sống sót nhờ máy duy trì sự sống.

Sau khi tình trạng bệnh nhân trở nên tuyệt vọng, các bác sĩ phẫu thuật đã viết một tờ giấy chứng tử, để thông báo cho vợ anh ta, rồi ngắt các thiết bị y tế.

(Jeremy Culp Design/iStock/Thinkstock)




“Vì lý do này khác, họ đã quên tắt máy đo các chức năng cơ thể như huyết áp,” các nhà nghiên cứu viết. “Ngoài ra, trước khi tuyên bố không thể chữa trị cho bệnh nhân, họ đã hạ một ống dài có micro vào cơ thể ông để có thể thu thập thông tin chính xác về một số chức năng cơ thể, ví dụ như nhịp tim.”

“Rudy và phụ tá của ông đã đang thay đồ rồi. Cả hai bọn họ đều cởi áo khoác, găng tay, và mặt nạ và đứng gần cánh cửa đang mở. Họ đề cập đến những điều có thể làm và loại thuốc họ đã có thể dùng để cứu lấy bệnh nhân.

“Khoảng 20 đến 25 phút trôi qua từ khi bệnh nhân bị tuyên bố là đã chết. Đột nghiên, dường như ghi nhận được một dạng hoạt động điện tích nào đó … Rudy và phu tá của ông nghĩ đây có thể là các cơn co thắt tim, nhưng tình trạng này gia tăng và bắt đầu xuất hiện nhịp đập, đầu tiên thì chậm nhưng sau đó nhanh dần lên.”

Không một ai làm bất cứ điều gì để hồi sức cho bệnh nhân vì ông được tuyên bố là đã chết, và tự ông đã sống lại.
Không một ai làm bất cứ điều gì để hồi sức cho bệnh nhân vì ông được tuyên bố là đã chết, và tự ông đã sống lại. Người bệnh lấy lại ý thức trong một vài ngày sau đó, nhưng ông đã phục hồi mà không có bất kỳ dấu hiệu tổn thương não bộ.

Amado-Cattaneo nói, “Tôi đã bắt gặp một vài người phục hồi sau khi bị sốc mạnh và kéo dài, nhưng những người này vẫn còn sống, trong khi trường hợp này thì người đàn ông đã chết rồi.”

Với rất nhiều người tuyên bố đã rời khỏi cơ thể trong trải nghiệm cận tử, bệnh nhân miêu tả một ánh sáng chói lòa ở phía cuối con đường hầm. Tuy nhiên, chính những việc ông chứng kiến trong bệnh viện đã hấp dẫn những người muốn chứng thực các trải nghiệm cận tử một cách khoa học.

Ông ta đã nhìn thấy Rudy và Amado-Cattaneo đang trao đổi, ông ta có thể miêu tả chính xác vị trí của họ trong căn phòng, tư thế khi họ đứng khoanh tay trước ngực; ông cũng nhìn thấy chuyên viên gây mê tiến vào phòng. Thú vị nhất là việc ông đã nhìn thấy màn hình máy tính của y tá với một hàng các giấy ghi chú, cái này chồng lên cái kia. Thật vậy, y tá đã ghi chép lại tin nhắn qua điện thoại cho Rudy trên các tờ giấy ghi chú đó và dán chúng lên như vậy.




(Digital Vision/Photodisc/Thinkstock)

Các tác giả viết: “Rudy chỉ ra rằng bệnh nhân không thể nhìn thấy các mảnh giấy ghi chú trước cuộc phẫu thuật, vì không có cuộc gọi nhỡ vào lúc đó. Rõ ràng là người ta không hay dán các mảnh giấy ghi chú dính đè lên nhau, và bệnh nhân không thể đoán một cách tình cờ cách y tá dán những mảnh giấy đó trong trường hợp này.

“Rudy kết luận rằng bệnh nhân hẳn phải đứng ở vị trí bên trên cơ thể của ông, bởi vì ông không thể miêu tả căn phòng và những thứ khác trong khi đang nằm như vậy. Vì thế ông phỏng đoán rằng sự ngẫu nhiên hay suy diễn thông thường không thể là một lời giải thích hợp lý.”

“Sự ngẫu nhiên hay suy diễn thông thường không thể là một lời giải thích hợp lý.”
Từ quyển sách “Điều một bộ não đang chết không thể làm”

Amado-Cattaneo cũng không thể giải thích hiện tượng này. Ông xác nhận rằng bệnh nhân đã miêu tả chính xác những sự kiện lý ra ông không thể nhìn thấy, bởi vì cặp mắt của ông bị băng kín để bảo vệ giác mạc trong quá trình phẫu thuật.

Thiết bị theo dõi các chỉ số sinh học của ông không hề bị hỏng, trái tim ông đã ngừng đập và không hề có bất cứ dấu hiệu hô hấp nào trong ít nhất 20 phút. Amado-Cattaneo không thể nhớ tên của bệnh nhân, tuy nhiên Rudy đã qua đời khi Rivas và đồng nghiêp nghiên cứu tiến hành điều tra trường hợp này.

Trong một bài viết được xuất bản trên Tạp chí Nghiên cứu Hiện tượng Cận tử, Rivas và Smit đã viết về trường hợp này: “Tất nhiên, trường hợp này sẽ hoàn thiện nếu có thể xác nhận danh tính của bệnh nhân, từ đó cho phép họ tiếp cận các hồ sơ y tế, nhưng trừ phi Amado-Cattaneo nhắc lại tên mình, việc nghiên cứu sâu hơn là không thể. Tuy nhiên, trong quan điểm của chúng tôi, điểm thiếu sót này chỉ có có thể giảm thiểu chút ít, chứ không cách nào phủ nhận trường hợp này như một bằng chứng nghiêm túc cho tính chất AVP (“apparently non-physical veridical perception”, hay “nhận thức trung thực dường như phi vật chất”, một thuật ngữ dùng để chỉ các nhận thức không thể có, nếu xét đến trạng thái và vị trí cơ thể của người trải nghiệm).”


Rivas và Smit đã kết luận trong bài viết như sau: “Chúng tôi tin rằng việc thu thập các bằng chứng vụn vặt như vậy đang khiến việc phản bác trường hợp loại này càng ngày càng khó khăn hơn.

Nguồn: KH – Theo Tara MacIsaac, Epoch Times

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *