Trong chúng ta có lẽ ai cũng có mong muốn mình sở hữu trí tuệ siêu vượt, tài hoa xuất chúng. Bài viết này sẽ kể về một câu chuyện ly kỳ của thiên tài có liên quan đến một bí mật lớn mà nhiều người đang đi tìm câu trả lời.
Thiên tài được người ngoài hành tinh chọn
Nhà khoa học được người ngoài hành tinh lựa chọn William Mills Tompkins và cuốc sách của ông. (Ảnh: Tổng hợp)
Năm 2015, một cuốn sách có tên “Nhà khoa học được người ngoài hành tinh lựa chọn, kế hoạch làm việc bí mật ngoài trái đất”. Cuốn sách đã gây cú sốc bùng nổ lớn từ 60 năm trước. Tác giả cuốn sách – William Mill Tompkins, cho biết rằng ông chính là người được người ngoài hành tinh lựa chọn.
Vậy chúng ta hãy xem cuốn sách nghe giống như hoang đường này, thực sự chỉ gây sốc hay nó có thật?
Lý lịch của tác giả Tompkins có vẻ rất uy tín. Ông từng làm việc trong Bộ phận Tình báo Hải quân, là kỹ thuật viên cấp cao tại McDonnell Douglas, tham gia nhóm nghiên cứu McDonnell Douglas. Ông còn tham gia vào toàn quá trình của sứ mệnh trên mặt trăng của Apollo. Ông đã thiết kế bảng điều khiển cho chương trình Apollo. Ông cũng được chứng kiến toàn bộ quá trình đáp xuống mặt trăng của tàu Apollo tại trung tâm chỉ huy và điều khiển.
Bìa cuốn sách William Mill Tompkins
Thăng cấp ban đầu của thiên tài
Câu chuyện bắt đầu từ những năm đầu của Tompkins. Ông sinh ra ở Los Angeles, từ bé vốn rất thích máy móc cơ giới, đặc biệt có trí nhớ tuyệt vời, có thể nói ông sinh ra đã mang vầng hào quang của bậc thiên tài.
Khi còn ở tuổi thiếu niên, ông đột nhiên có hứng thú với tàu chiến, vì vậy Tompkins đã đến thăm cảng Long Beach ở California vài lần. Sau khi thăm các tàu sân bay và tàu tuần dương ở bến cảng, dựa vào trí nhớ ông đã tự phác họa các bức vẽ. Tompkins thậm chí có thể tưởng tượng ra chính xác nơi mà cậu thậm chí chưa từng tới tham quan. Vì vậy cậu đã tự làm ra mô hình hạm đội của mình, với 50 tàu chiến.
Mô hình được tạo ra với tỷ lệ chính xác 600:1. Cha của Tompkins rất tự hào về tài năng của con trai mình nên ông đã đặt một vài mô hình đó trên cửa sổ cửa hàng của mình. Điều này còn thu hút phóng viên tới phỏng vấn. Phóng sự và hình ảnh của Thời báo Los Angeles đã đưa tin về trường hợp này, nhưng không ngờ nó lại mang tới rắc rối.
Vì khi đó đang là Chiến tranh thế giới II, nên Cục Tình báo Hải quân 17 sau khi xem tờ Thời báo Los Angeles, và sau đó xác định mô hình do Tompkins làm ra, đã nghi ngờ Tompkins là gián điệp quân sự, vì mô hình này có lắp radar pháo cao xạ, và thậm chí cả mìn và các thiết bị khác. Vị trí rất đúng và tỷ lệ chính xác, tất cả đều là bí mật quân sự vào thời điểm đó, làm sao một cậu thiếu niên không có chút kinh nghiệm quân sự nào lại có thể tạo ra một mô hình chính xác như vậy. Các nhà điều tra nghĩ rằng, nhất định phía sau việc này không hề đơn giản. Vào một ngày của năm 1942, một nhóm người tới và lục tung nhà của cậu.
Trong lúc gia đình đang bối rối, người trưởng nhóm cầm một xấp bản vẽ tàu chiến trên gác xuống với vẻ mặt phức tạp, hỏi Tompkins những bản vẽ này có phải đều là của cậu. Tompkins lo lắng gật đầu. Người trưởng nhóm vỗ đùi nói: “Cậu bé, hãy tới giúp hải quân”.
Như vậy, Tompkins mới 17 tuổi trở thành quân nhân hải quân. Ban đầu cậu là một thủy thủ hạng 3 tương đương với cấp bậc thấp nhất trong hải quân. Không lâu sau, Tompkins liên tục được thăng cấp, và tham gia vào nhiều dự án hải quân tuyệt mật khác nhau. Chẳng hạn như thiết kế và thử nghiệm nhiều loại máy bay mới khác nhau. Vì thỏa thuận bảo mật, trong cuốn sách của riêng mình, ông không viết nhiều về sự nghiệp hải quân, cũng như cấp bậc cuối cùng của ông là gì. Nhưng những mô hình tàu chiến mà ông đã làm, thì ngày nay vẫn được trưng bày trong Bảo tàng Carlsbad ở California. Nó đã trở thành một chuẩn mực không thể vượt qua trong lĩnh vực chế tạo mô hình.
Sau khi phục vụ trong Hải quân bốn năm, Tompkins nghỉ hưu và gia nhập McDonnell Douglas, công ty máy bay cũng nổi tiếng như Boeing. Trong những năm 1950 của Chiến tranh Lạnh Mỹ-Xô, ngoài việc phát triển nhiều loại máy bay mới, công ty còn sản xuất các hệ thống vũ khí lớn như: tên lửa đất đối không Nike Ajax, và tên lửa phòng không Nike Hercules.
Hàng năm, McDonnell Douglas nhận được một số lượng lớn đơn đặt hàng từ Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ. Với lý lịch của mình, Tompkins được thu nạp vào nhóm nghiên cứu cấp cao của công ty. Sau khi gia nhập đội, Tompkins nhận thấy có điều gì đó không ổn vì một số thành viên có kỹ năng đặc biệt giống mình. Ví dụ, có người chưa bao giờ nghiên cứu nhiệt động lực học, nhưng có thể thiết kế một động cơ đẩy tên lửa, giống như khi ông còn là một thiếu niên, đã có thể vẽ chính xác bố trí vũ khí của một tàu chiến mà mình chưa từng nhìn thấy.
Một trong những cố vấn của nhóm nghiên cứu là nhà khoa học nổi tiếng Einstein. Bậc thiên tài như Einstein có mặt ở đây, lại có những người có tố chất đặc biệt giống mình cũng đã tụ hội trong cùng một môi trường. Tompkins đã rất xúc động, vì lần đầu tiên trong đời, ông tìm thấy một cảm giác thân thuộc.
Lựa chọn của người ngoài hành tinh
Năm 1935, nhóm nghiên cứu nhận được một nhiệm vụ tuyệt mật. Công ty McDonnell Douglas muốn hợp tác với phòng thí nghiệm Nokia Bell Labs, để phát triển kỹ thuật hệ thống được gọi là Nike Zeus.
Nó còn được gọi là hệ thống vũ khí Douglas Dm -15. Đây là chương trình tên lửa phòng không đầu tiên của Mỹ. Hạng mục này được quốc hội trợ cấp. Một cánh cửa của thế giới mới từ từ mở ra trước mặt Tompkins.
Khi nhóm nghiên cứu đang họp, Tompkins biết rằng Nike Zeus không hoàn toàn dùng để cạnh tranh với một siêu cường khác vào thời điểm đó là Liên Xô. Việc phát triển hệ thống tên lửa phòng không này để phòng thủ trước một kẻ thù khác đáng gờm hơn. Đó chính là người ngoài hành tinh. Họ muốn phải đối phó trước cuộc xâm lược của người ngoài hành tinh. Tompkins gần như nghẹt thở sau khi nghe điều đó. Hoá ra người ngoài hành tinh không phải là phim khoa học viễn tưởng hay truyền thuyết, mà là có thật.
Tompkins gần như nghẹt thở sau khi nghe điều đó. Hoá ra người ngoài hành tinh không phải là phim khoa học viễn tưởng hay truyền thuyết, mà là có thật. (Ảnh: Pixabay)
Hơn nữa, quân đội còn có tiếp xúc với người ngoài hành tinh, nhưng về mức độ tiếp xúc như thế nào thì Tompkins không rõ, vì bản thân ông lúc đó chưa phải cấp cao, và những tư liệu quan trọng có thể tiếp cận cũng hạn chế.
Ông chỉ có thể phỏng đoán bằng cách tiếp xúc với người ngoài hành tinh trong quá trình làm nhiệm vụ của mình. Lúc này Tompkins đột nhiên phát hiện ra rằng, ông đã có một kỹ năng mới, đó là có thể tiếp nhận một số thông tin và hình ảnh trong đại não. Ví dụ, khi cùng đồng nghiệp làm một dự án, ông sẽ bất ngờ nhận được một số thông tin liên quan đến dự án đó. Những thông tin này vô cùng siêu việt và không ai nghĩ tới nó vào thời điểm đó.
Sau đó, Tompkins đã trò chuyện với các đồng nghiệp của mình và nhận thấy rằng nhiều người trong số họ có hiện tượng tương tự. Một số có thể nhận được thông tin, một số có thể nhìn thấy trực tiếp hình ảnh trong não bộ của họ. Một số cũng có thể thấy những hình ảnh tồn tại trong chốc lát. Nhưng cách truyền tin này là một chiều, họ không thể chủ động liên hệ với người ngoài hành tinh, không thể đặt câu hỏi
Ban đầu mọi người cũng không để ý, càng về sau việc này càng xảy ra thường xuyên, các thiên tài bắt đầu nghi ngờ. Có lẽ nào người ngoài hành tinh đã chọn nhóm của họ để truyền dạy công nghệ của người ngoài hành tinh cho con người Trái đất theo cách này? Khi đó họ đang thiết kế một bộ phận, Tompkins và đồng nghiệp Jim, lần lượt nhận được cùng một thông điệp rằng muốn họ thu nhỏ máy tính đến mức độ nào đó, khiến nó có thể đi vào máu người để giải quyết nhiều vấn đề về y tế của con người. Ví như gãy chân cũng không thành vấn đề, máy tính siêu nhỏ này có thể điều khiển cơ thể con người mọc ra một cái chân mới.
Hai thiên tài Tompkins và Jim nói chuyện với nhau và đều kinh ngạc. Chẳng lẽ công nghệ của người ngoài hành tinh đã phát triển đến mức này? Con người ngày nay đều biết rằng đây là trạng thái tối cao của sự kết hợp giữa công nghệ nano và công nghệ gen di truyền. Nhưng thời điểm đó là vào những năm 1950 của thế kỷ 20, và khi Tompkins nhận được thông điệp, thì một chiếc máy tính có kích thước tương đương với một căn phòng lớn. Vào thời điểm đó nếu nói tới việc giảm kích cỡ máy tính lớn như vậy xuống kích thước của tế bào, đó chẳng phải vượt xa thời đại sao?
Ghé thăm tộc người ngoài hành tinh
Vậy người ngoài hành tinh là gì? Tompkins tổng hợp những hiểu biết của mình và đồng nghiệp, và đưa ra 4 loại người ngoài hành tinh có liên hệ với người trái đất. Họ đại khái được phân ra là người Bắc Âu, người kiến, người tí hon xám và người bò sát. Trong số đó, người ngoài hành tinh trông giống người Bắc Âu có thể coi là thân thiện nhất với người trái đất.
Tompkins cho rằng hầu hết những thông tin hữu ích mà ông nhận được đều do người Bắc Âu gửi đến. Hình ảnh mà những người ngoài hành tinh này cho người Trái đất thấy thực sự là người Bắc Âu với mái tóc vàng nhạt, mũi thẳng, vóc dáng cao, nhưng không rõ đây là họ ngụy trang hay là hình dáng thật của họ. Một số người ngoài hành tinh có hình dáng người Bắc Âu đã sống ở trên Trái đất trong một thời gian rất dài.
Sau này khi Tompkins già và rời khỏi công ty, ông nhớ lại rằng, ở công ty có một nữ thư ký xinh đẹp mà ông từng tiếp xúc, có thể là một người ngoài hành tinh Bắc Âu, vì nữ thư ký tên Jessica này không chỉ có thể đọc được suy nghĩ của ông, mà còn có thể truyền một số thông tin đến ông thông qua thần giao cách cảm.
Ngoài người ngoài hành tinh Bắc Âu, Tompkins và các đồng nghiệp của mình cho rằng người kiến, người tí hon xám và người bò sát rất không thân thiện với người Trái Đất. Nhưng rất kỳ lạ là ngay cả những người Bắc Âu có vẻ thân thiện, khi họ truyền thông tin tới nhóm thiên tài này, Tompkins và các đồng nghiệp đều có cảm giác rùng mình.
Vì vậy, kết luận chung của họ là: người ngoài hành tinh đã để mắt đến trái đất từ lâu, nhưng do sự chế ước và cân bằng lẫn nhau, hoặc một thế lực nào đó mạnh hơn đã kìm hãm họ, nên mặc dù họ có công nghệ đi trước người trái đất hàng trăm hoặc hàng nghìn lần, họ cũng không thể chiếm lĩnh trái đất.
Kết luận chung của họ là: người ngoài hành tinh đã để mắt đến trái đất từ lâu, nhưng do sự chế ước và cân bằng lẫn nhau, hoặc một thế lực nào đó mạnh hơn đã kìm hãm họ. (Ảnh: Pixabay)
Trong quá trình tiếp xúc lại với người ngoài hành tinh, Tompkins biết được rằng một số phi thuyền của người ngoài hành tinh đang đóng quân ở đâu đó giữa mặt trăng và sao Hỏa. Những UFO đến trái đất là những tàu thăm dò nhỏ được phái đi từ những phi thuyền này, giống như máy bay trinh sát cất cánh từ tàu sân bay.
Điều đáng sợ nhất là Tompkins và các đồng nghiệp của mình, qua thông tin và hình ảnh mà người ngoài hành tinh phát tới cho họ, đã biết được rằng, người ngoài hành tinh kiểm soát và vận hành khoảng 60 hành tinh trong Hệ Ngân Hà. Ông và các thiên tài suy đoán rằng, không sớm thì muộn Trái đất cũng sẽ là của họ. Đây là mục tiêu cuối cùng của người ngoài hành tinh nhằm kiểm soát Trái đất.
Nhưng họ cũng nghĩ rằng, trước lúc đó, người ngoài hành tinh vẫn cần sự hợp tác của con người để hoàn thành một số công việc xây dựng cơ bản và trải đường. Vì vậy Tompkins và đồng nghiệp rất lo lắng, và không ai có thể đoán ra được kế hoạch của người ngoài hành tinh. Mọi người tập trung và muốn hoàn thành kế hoạch phòng ngự Nike Zeus, nhưng kế hoạch này không được như ý muốn, kế hoạch Nike Zeus đột ngột dừng lại.
Lý do bề mặt là Bộ Quốc phòng đã ngừng tài trợ, nhưng Tompkins và các đồng nghiệp tin rằng, lý do rất có thể là người đứng đầu là cấp ra quyết sách, đã bị người ngoài hành tinh tí hon xám điều khiển. Vì vậy kế hoạch đã bị hủy bỏ, và thậm chí cả nhóm nghiên cứu cũng bị giải tán.
Người ngoài hành tinh ngăn đổ bộ lên mặt trăng?
Tới những năm 1960, NASA quyết định thực hiện kế hoạch đưa Apollo lên mặt trăng, để thiết lập một căn cứ không gian trên đó. Số tiền đầu tư khá lớn. Công ty McDonnell Douglas đã trở thành một nhà thầu chính phủ và tham gia.
Lúc này, Tompkins đã làm ở McDonnell được 12 năm, ông cũng đã được thăng chức từ một kỹ sư bình thường lên một kỹ sư cao cấp của công ty. Ông đã thiết kế một bản vẽ ý tưởng về một phương tiện vũ trụ trong một dự án hàng không khác của McDonnell Douglas. Vì vậy, công ty đã để Tompkins đứng đầu một đội cạnh tranh cho kế hoạch Apollo. Tompkins cùng phó chủ tịch McDonnell Douglas và một đội vận động hành lang gồm tám chuyên gia đã lên máy bay đến Alabama.
NASA có trụ sở chính tại Huntsville, Alabama. Trên đường đi, Tompkins đã rất lo lắng vì việc có thể nhận được hợp đồng hay không phụ thuộc vào ông. Vì vậy, ông cứ liên tục nhìn đồng hồ, trong lòng đột nhiên có một cảm giác quen thuộc ùa về. Nó giống như khi ông thiết kế Nike Zeus, có những thông tin được truyền vào trong đại não ông.
Lần này cũng vậy, thông điệp truyền vào cho ông đại ý là: ông không phải lo lắng, sau khi xuống máy bay ông sẽ một mình lái chiếc xe tải 10 tấn mui trần đến Redstone Arsenal với đầy đủ các tài liệu. Ở đó, ông sẽ gặp hai người từ NASA, những người sẽ quyết định có chấp nhận kế hoạch của ông hay không. Khi trình bày kế hoạch, cần nói phần này trước, rồi nói tới phần kia. Lúc này trong đầu Tompkins hiện lên các tài liệu tương ứng, sau khi nhận được chỉ dẫn như vậy, ông dần dần bình tĩnh lại.
Sau khi xuống máy bay, quả thực NASA đã chuẩn bị một chiếc xe tải 10 tấn và còn chỉ định rằng chỉ có một mình Tompkins tới họp. Tompkins không còn cách nào khác là tự mình lái một chiếc xe tải lớn, trong bộ vest và đôi giày da.
Đến Redstone Arsenal, là một trong những cơ sở quân sự lớn nhất và bí mật nhất ở Hoa Kỳ. (Ảnh minh họa: Pixabay)
Đến Redstone Arsenal, là một trong những cơ sở quân sự lớn nhất và bí mật nhất ở Hoa Kỳ. Tại đây có các Bộ chỉ huy Tên lửa và Hàng không Lục quân, cùng hàng loạt căn cứ quân sự quan trọng như Trung tâm Tình báo Không gian, Bộ chỉ huy Phòng thủ Tên lửa và Không gian Lục quân. Tompkins đã lái chiếc xe tải mui trần tới một tòa nhà. Tại đây, ông đã gặp Tiến sĩ Kurt Heinrich Debus, và chuyên gia tên lửa đến từ Đức Wernher von Braun.
Nói tới Wernher, ông từng là nhà thiết kế chính của tên lửa V2 nổi tiếng của Đức Quốc xã. Tổ tiên của ông là quý tộc Phổ. Trước khi Thế chiến II kết thúc, Cơ quan Tình báo Chiến lược Hoa Kỳ đã triển khai một hoạt động tối mật được lên kế hoạch từ lâu, mang tên Dự án Kẹp giấy, để chuyển một nhóm các nhà khoa học và công nghệ hàng đầu từ Đức Quốc xã cùng các dữ liệu thiết kế sang Hoa Kỳ. Braun và nhóm của ông được đưa về Mỹ theo dự án Kẹp giấy. Sau đó, Braun trở thành một trong những nhà thiết kế chính của NASA. Trong chương trình đổ bộ lên mặt trăng, phương tiện phóng của Apollo 4 – Saturn 5, được viết bởi von Braun.
Tất nhiên, Tompkins biết rõ vị thế của Braun. Và một người uy tín như Braun ngồi trực tiếp lắng nghe ông trình bày, cho thấy việc đấu thầu này quan trọng thế nào với dự án Apollo. Tompkins bình tĩnh và bắt đầu giải thích từng bước cách thực hiện kế hoạch Apollo theo những thông tin đưa vào tâm trí ông trước đó. Sau buổi thuyết trình kéo dài bốn tiếng đồng hồ, nhìn thấy đôi mắt sáng lên của hai khán giả lắng nghe, ông biết mình đã thành công.
Vậy là công ty McDonnell Douglas đã thành công nhận được hợp đồng với NASA. Tompkins cũng thiết kế bảng điều khiển phóng số 39 cho Apollo. Đây là thế mạnh của ông. Sau vài năm chuẩn bị, tháng 7 năm 1969, tàu Apollo 11 vào ngày 20 đã lên quỹ đạo Mặt Trăng
Mô-đun hạ cánh thành công, đã đưa hai phi hành gia đến vùng biển yên tĩnh trên bề mặt Mặt Trăng. Trên thực tế, đó là một miệng núi lửa trên mặt trăng. Lúc đó, mọi người trong phòng điều khiển đều nghe rất rõ những lời đầu tiên của Armstrong: “Chúa ơi, mọi người sẽ không tin được, những thứ này quá lớn, và có một con tàu vũ trụ ở đây, một con tàu vũ trụ khổng lồ”.
Sau đó, Armstrong quay ống kính hướng về phía quanh miệng núi lửa. Trên màn hình TV trong đài điều khiển, Tompkins rõ ràng nhìn thấy sáu tòa nhà hình kim tự tháp khổng lồ. Mọi người trong đài điều khiển lúc này đều sững sờ, im lặng. Tuy nhiên, công chúng không thấy cảnh này trên TV, đoạn video được CIA xếp vào loại tuyệt mật.
Trong cuốn sách của mình, Tompkins đã vẽ một bản phác thảo. Đây chính là sự kiện mất tín hiệu nổi tiếng kéo dài hai phút sau khi Armstrong đáp xuống mặt trăng. Người ta thường tin rằng chắc chắn có điều gì đó không ổn khi chương trình phát sóng bị gián đoạn đột ngột. Tompkins cũng đã xác nhận điều này trong hồi ký của mình.
Điều đáng ngạc nhiên là sau khi tàu Apollo hạ cánh lên mặt trăng 6 lần, trong vòng vài tháng sau, toàn bộ chương trình hạ cánh lên mặt trăng đã bị đình chỉ hoàn toàn. Tất cả các kế hoạch không gian sau Apollo cũng bị hủy bỏ, vì vậy Tompkins không thể không nghĩ rằng, có lẽ chính người ngoài hành tinh đã đóng vai trò ngăn cản con người tiếp tục khám phá mặt trăng.
Hơn nữa, Tompkins cảm thấy rõ ràng rằng, bên trong của mặt trăng là rỗng, với hàng nghìn tòa nhà, có thành phố, tháp và hàng trăm trung tâm điều khiển. Đây có thể là lý do tại sao người ngoài hành tinh ngăn cản con người lên mặt trăng tìm hiểu, họ không muốn cho con người biết quá nhiều bí mật.
Điều khiến Tompkins bối rối là, 35 năm sau khi chính phủ bỏ cuộc đổ bộ lên mặt trăng, Tổng thống Bush Jr. đã có bài phát biểu rằng, cần quay trở lại mặt trăng vào năm 2015. Tất nhiên, thời gian đó giờ đã bị lùi lại. Phải chăng người ngoài hành tinh đã phát thông điệp tới cho các quan chức chính phủ cấp cao này để đưa con người trở lại mặt trăng? Lý do là gì? Tompkins khiến mọi người hồi hộp, bởi vì ông có một cuốn sách khác kể về trải nghiệm của mình sau khi ông rời công ty McDonnell Douglas.
Ngoài hành tinh khống chế trái đất?
Tiết lộ của Tompkins đã để lại nhiều câu hỏi sâu sắc chưa được giải đáp, chẳng hạn như mối quan hệ hợp tác giữa chính phủ Mỹ và người ngoài hành tinh sâu sắc đến mức nào. Nếu nói rằng nhiều chuyên gia hàng không vũ trụ, như Tompkins, bị người ngoài hành tinh lựa chọn, để cố tình truyền đạt kiến thức, vậy thì chính phủ Hoa Kỳ có biết chuyện này, và cũng cố ý chọn những người này để lập dự án? Phải chăng người ngoài hành tinh đưa ra một danh sách những người này cho chính phủ Hoa Kỳ không?
Hay là các quan chức hàng đầu của chính phủ Hoa Kỳ đang ở trong tình trạng bị những người ngoài hành tinh kiểm soát mà không biết? Ngoài ra, người ngoài hành tinh có phải có sắp đặt sâu sắc hơn và lâu dài hơn trong xã hội loài người? Bên cạnh tiếp xúc với chính phủ con người, lẽ nào còn có những người cung cấp thông tin hay người đại diện đang ẩn sâu hơn trong xã hội? Những vấn đề này Tompkins không có lời giải đáp, do giới hạn thời gian làm việc, và giới hạn quyền truy cập vào hệ thống các cấp.
Ngày 16 tháng 5 năm 2022, Quốc hội Hoa Kỳ tổ chức buổi điều trần công khai đầu tiên về UFO. Nhiều vấn đề khó hiểu trong hai năm qua đã lần lượt được đưa ra tại phiên điều trần, Lầu Năm Góc đã công khai thừa nhận hiện tượng UAP. Đây là một tên gọi khác của UFO – hiện tượng hàng không không xác định, và cũng thừa nhận rằng, những vật thể bay không xác định này có thể gây ra mối đe dọa cho an ninh quốc gia của Hoa Kỳ
Sau buổi điều trần công khai sẽ có phiên điều trần kín, ước đoán sẽ có thêm nhiều bằng chứng giá trị hơn. Đây thực sự là thời đại tăng tốc của vạn vật. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, nhiều chuyện mà chúng ta trước đây nghĩ là khó tin, đã được chứng minh không phải là truyền thuyết. Khi quá trình giải mã tiến triển từng bước, có thể sẽ có nhiều câu chuyện hấp dẫn hơn được đưa ra hiện thực.
Nguồn: NTDVN – Theo Wenzhaostudio
- Trái Đất có dấu hiệu lật ngược từ bên trong?
- Top 8 nơi khó tin tồn tại thật trên Trái đất
- Thiết bị cấy ghép giúp giảm đau không cần thuốc