Nếu số mệnh đã được an bài, thì có phải chúng ta sẽ không thể thay đổi họa phúc của chính mình? Có cách nào thay đổi vận mệnh không?
(Ảnh: Pixabay)
Lương Cung Thần (1814-1887), tự Kính Thúc, là người ở thành Phúc Châu, tỉnh Phúc Kiến. Ông đỗ cử nhân vào năm Đạo Quang thứ 17 (năm 1837), sau đó làm quan ở Chiết Giang, ông cũng từng làm tri phủ Ôn Châu, cai quản các lộ tuyến như đường Ninh Thiệu Đài, đường Kim Cù Nghiêm, đường Ôn Xứ, đường Hàng Gia Hồ, v.v. Ông là một chính trị gia có tiếng nói đương thời.
Từ nhỏ, Lương Cung Thần đã yêu thích đàm luận về nhân quả, lấy những điều tai nghe mắt thấy biên soạn thành các bộ sách như “Bắc Đông viên bút lục”, “Khuyến giới cận lục”, “Trì thượng thảo đường bút ký”…
Cha của Lương Cung Thần tên là Lương Chương Cự, từng đảm nhiệm chức vụ Nghi tào thuộc Lễ bộ Lang quan. Lúc ấy, có vị quan Trung thừa ở huyện Kim Khê tên là Dương Hộ, bị giáng chức từ nhị phẩm Đốc phủ Chiết Giang xuống thành tam phẩm Khanh đường, sau lại giáng tiếp thành Bộ lang, phải làm việc trong Nghi chế ty. Các bạn đồng liêu biết Dương Công vốn tinh thông tướng số, liền cùng đến xin thỉnh giáo.
Các bạn đồng liêu biết Dương Công tinh thông tướng số, liền đến xin thỉnh giáo (Tranh vẽ cuối thời nhà Thanh)
Dương Công mỉm cười nói: “Từ thời thiếu niên tôi đã bắt đầu xem tướng thuật, kết quả có lúc đúng, lúc sai. Giờ tôi đã luống tuổi rồi, chân chậm mắt mờ, sao dám tự lừa mình dối người đây?”.
Lương Chương Cự bèn hỏi: “Khi ông còn ở Chiết Giang làm đốc phủ, trước khi rời nhiệm sở hẳn ông cũng từng soi gương xem tướng cho bản thân mình, có phải không?”.
Dương Công đáp: “Lúc ấy tôi rất rõ ràng rằng sự việc đã phát sinh, trước sau gì mình cũng phải mất chức. Nhưng mặc dù đã nhiều lần soi gương suy đoán, tôi cũng không thấy có điềm báo tai họa nào, chẳng hay là vì sao?”.
Lương Chương Cự nói: “Quan lớn nơi biên cương là chức vị quan trọng đầy gian khổ, nay ông đã trút bỏ được gánh nặng, hơn nữa còn được trở lại vị trí quan viên cao quý, sao có thể nói là điềm báo tai họa cho được? Như thế, có gì là xúi quẩy mà nói đây? Tôi thấy nhãn lực của tiên sinh vẫn không kém đi chút nào đâu”.
Dương Công chắp tay nói: “Các hạ nói như vậy thật là thấu đáo, khiến tôi được mở mang rất nhiều. Giờ thì các ngài đã minh bạch đạo lý này, hà tất lại luận bàn về tướng số nữa làm gì? Hơn nữa, tướng tùy tâm sinh, vận mệnh là do tâm tạo nên, kết cục đã định vốn không phải là điều bất biến, cớ sao cứ mãi cố thủ vào những thứ giáo điều, câu nệ vào những thứ khuôn phép, vậy chẳng phải cũng như mò trăng đáy nước hay sao? Làm người thì chỉ nên gìn giữ tâm thái thiện lương, an thân lập mệnh mà thôi”.
Lúc ấy, một vị quan lớn trong vùng tên là Khổng Thuyên Khê cũng có mặt tại đó. Ông ta tỏ ra hoài nghi, hỏi: “Tôi cũng thường nghe nói những chuyện về tướng tùy tâm sinh, cảnh tùy tâm chuyển. Nhưng nếu nói vận mệnh là do người tạo nên, tại hạ vẫn còn có chỗ chưa được rõ, mong tiên sinh giải thích cặn kẽ cho”.
Dương Công đáp: “Vận mệnh và tướng mạo có liên quan mật thiết với nhau. Tôi chưa từng thấy có ai tướng mạo tốt mà mệnh lại dở, cũng không thấy ai mệnh tốt mà tướng mạo lại tồi. Lẽ nào ngài chưa từng nghe nói chuyện về Lý Vệ hay sao?”.
Sau đó, Dương Công chậm rãi kể:
Lý Vệ là một vị quan thanh liêm nổi tiếng thời nhà Thanh. Khi Lý Vệ chưa có công danh hiển hách, ông từng đi chung thuyền với một đạo sĩ. Trên thuyền, họ thấy một vị hành khách đang to tiếng với người lái thuyền, tranh cãi mãi không thôi. Vị đạo sĩ thở dài nói: “Than ôi, tính mệnh như ngọn đèn trước gió, ở hay đi chỉ là trong sớm chiều, sao vẫn còn kỳ kèo vài đồng bạc?”.
Chẳng bao lâu sau, người khách này không may bị cánh buồm sượt ngang qua đẩy ông ta ngã xuống sông rồi chết chìm dưới nước.
Lý Vệ chứng kiến tất cả, cảm thấy vị đạo sĩ này không phải người bình thường. Khi thuyền đến giữa dòng, bất ngờ trời nổi trận cuồng phong khiến con thuyền lắc lư chao đảo như sắp lật. Vị đạo sĩ lập tức làm phép, miệng niệm chú ngữ, nhờ đó gió yên sóng lặng, con thuyền lại an toàn cập bờ bên kia. Lý Vệ vô cùng kinh ngạc, chắp tay cung kính bái tạ ơn cứu mạng. Vị đạo sĩ nói: “Vừa rồi người ngã xuống sông mà chết kia, là do mệnh số của ông ấy đã định ra như vậy, nên tôi không thể cứu. Còn ông là bậc quý nhân, dẫu gặp phải nguy hiểm thì vẫn tai qua nạn khỏi. Đó cũng là do trong mệnh đã có, vậy nên có gì phải cảm tạ tôi chứ?”.
Lý Công lại bái tạ, nói: “Được nghe những lời dạy bảo này của sư phụ, vậy là tôi có thể an tâm rằng suốt đời sẽ yên ổn nhờ mệnh vận rồi”.
Đạo sĩ nghe xong liền nói: “Cũng không phải hoàn toàn là như vậy. Một đời người bần tiện hay hiển đạt là do trong mệnh đã có an bài. Nếu một người số phận vốn đã không tốt, nhưng lại vắt óc tìm kế, tranh đoạt đua chen, không từ thủ đoạn, đấu đá với người khác, giống như những hạng tham quan gian tướng như Lý Lâm Phủ, Tần Cối… hãm hại bậc trung thần, thì sớm muộn gì cũng uổng công vô ích. Tự họ đang tạo nghiệp mà không biết, sau này kết cục sẽ thật thảm bại. Còn nói ở vĩ mô hơn, những thứ có ảnh hưởng đến quốc kế dân sinh thì lại không thể nói trước mệnh vận được. Thiên Địa hóa dục nhân tài, triều đình thiết lập quan chức là để bổ cứu cho khí số. Bản thân nắm trong tay quyền cao chức trọng mà lại không đóng góp gì cho đất nước, đem tất cả quy cho mệnh vận, thì Thiên Địa hà tất lại dưỡng dục loại nhân tài như vậy? Triều đình cũng hà tất phải thiết lập loại quan chức như vậy? Ông nên nhớ kỹ đạo lý này”.
Thuyến đến giữa dòng, cuồng phong nổi dậy, thuyền lắc lư muốn lật (Tranh vẽ đời Minh của Dư Nhâm, Ngô Việt)
Dương Công lại nói tiếp:
Trước kia có vị Trung thừa tên là Quốc Thái ở Sơn Đông, từng nhờ tôi xem phù kê (các thầy cúng hay phụ đồng thường lấy bút gỗ đào viết vào mâm cát để toán mệnh, gọi là phù kê). Ông ta hỏi bản thân sẽ sống được bao nhiêu năm thọ mệnh, tôi lắc đầu nói là không biết.
Ông ta lại hỏi: “Tiên nhân sao lại không biết số mệnh?”.
Tôi đáp: “Thọ mệnh của người khác tôi đều biết, nhưng riêng ông thì tôi lại không thể nói trước được. Thọ mệnh dài ngắn có định số, người thường đều là đi hết thọ mệnh đã định ra trong cuộc đời. Nếu như là quan lớn nơi biên cương, là trọng thần của đất nước, nắm giữ quyền sinh sát trong tay, thì khi đưa ra chính sách thiện lương giúp bách tính được lợi, thọ mệnh nhờ đó cũng sẽ được thụ ích. Nhưng nếu đưa ra sắc lệnh bất hảo khiến dân chúng lầm than, thì thọ mệnh cũng sẽ vì thế mà bị tước giảm. Đây chính là điều mà ngay cả Thần Tư Mệnh cũng không thể nói trước được, huống là tôi đây? Chẳng lẽ ngài không nghe nói chuyện Tô Thị vì giết nhầm hai người mà bị trừ đi hai năm thọ mệnh, Lâu Sư Đức giết nhầm hai người mà bị giảm 10 năm thọ mệnh hay sao? Do đó, về chuyện thọ mệnh của bản thân, đáng lẽ ngài nên tự vấn chính mình, hà tất phải tìm đến thầy tướng số?”.
Từ đó có thể thấy, có hai cách để cải biến vận mệnh của bản thân: Hoặc là thường xuyên hành thiện tích đức và sẽ được phúc báo, hoặc luôn làm việc xấu và bị mất đức, tổn hao phúc phận sau này. Do đó mới có câu nói: Mỗi người đều nắm trong tay vận mệnh của chính mình.
Nguồn: NTDVN – Sound of Hope
- Những bí ẩn chưa được giải đáp trong lịch sử Trung Quốc
- Vị trí chính xác của lối vào thế giới dưới lòng đất được tiết lộ
- Người tu luyện hỏi vì sao núi lửa Tonga phun trào, Thần viết ra “5 chữ” đáng sợ