Kiến thức hoặc ký ức siêu thường của trẻ em có thể đến từ kiếp trước

Các phương tiện truyền thông từng đưa tin rằng, một bé gái người Bulgaria chưa đầy 2 tháng tuổi lại có thể nói tám thứ tiếng…

Kiến thức hoặc ký ức siêu thường của trẻ em có thể đến từ kiếp trước. (Ảnh: Tổng hơp)

Những đứa trẻ thiên tài
Trong giai thoại cổ đại và hiện đại, một số trẻ sơ sinh sau khi sinh ra không lâu đã có thể nói những lời huyền bí. Dường như vì mang theo ký ức tiền kiếp, nên chúng có tài năng bẩm sinh, và trở thành những đứa trẻ thiên tài. Ví dụ, sau khi nhà văn người Anh Magoli chào đời được mười tám tháng, câu hỏi đầu tiên của cuộc đời được nêu ra là: “Có phải khói từ ống khói đến từ địa ngục không?” Khi nhà triết học John Stuart Mill được ba tuổi, có thể nói, viết và dịch tiếng Hy Lạp trôi chảy. Tài năng ngôn ngữ của họ được cho là do ký ức tiền kiếp. Trẻ sơ sinh có trí thông minh phi thường do là liên quan đến các kỹ năng sống các kiếp trước đây.

Các phương tiện truyền thông từng đưa tin rằng, một bé gái người Bulgaria chưa đầy 2 tháng tuổi lại có thể nói tám thứ tiếng, liên quan đến một số ngôn ngữ chính trên thế giới, bao gồm tiếng Nga, tiếng Bungari (Slavơ); tiếng Anh (tiếng German); tiếng Pháp Roman, tiếng Lithuania, tiếng Latinh, tiếng Ả Rập trong ngữ hệ Semitic. Vụ việc này đã gây chấn động lớn trong giới học thuật. Đó chắc chắn là một thách thức lớn nếu lý giải theo lẽ thường và các khái niệm cố hữu.

Ligoria Tofs thuộc “Hội lý thuyết tái sinh” ở Moscow, Liên Xô cũ đã sử dụng “mã di truyền thông minh” để giải thích vấn đề này, được nhiều học giả ủng hộ, nhưng cũng bị một số chuyên gia phản đối. Nếu giai thoại khó giải thích này được hiểu dưới góc độ luân hồi, thì có lẽ kiếp trước cô thông thạo nhiều ngôn ngữ, và sau khi đầu thai, nhờ trí nhớ về tiền kiếp mà kiến thức của cô không trẻ nào sánh được.




Ảnh minh họa (Tổng hợp)

Những người nhớ được kiếp trước được ghi chép trong thư tịch cổ
Các trường hợp luân hồi được ghi chép lại ở các triều đại Trung Hoa xưa, có thể thấy thành tích phi thường của một số em bé. Vào thời nhà Thanh có Lí Úy (1625-1684), ngay ngày đầu tiên ra đời cậu đã mở miệng và nói rằng bên ngoài đang có tuyết rơi. Vào cuối thời nhà Thanh, Lý Vân Khánh ngay ngày đầu tiên vừa mới ra đời đã hỏi gia đình về người bạn kiếp trước của cậu tên là Giang Bích.




Vào thời nhà Minh, một người sau khi đầu thai, ông không chỉ mang theo tri thức của kiếp trước mà còn mang theo nỗi sợ hãi của kiếp trước. Vào năm Gia Tĩnh thứ 23 triều nhà Minh (1544, năm Giáp Thìn), Trần Sĩ Nguyên (1516-1597) đỗ tiến sĩ đệ nhị Giáp (tức Tiến sĩ xuất thân), ông tổ chức một bữa tiệc cùng với bạn đồng niên của mình là Trương Tử Chinh liên hoan.

Trương Tử Chinh chỉ vào Triệu Sinh, người cũng đang ngồi dự tiệc, và nói rằng, kiếp trước của Triệu Sinh là con nhà họ Triệu, đã từng là tăng quảng sinh (tức học trò giỏi được quan phủ trả tiền ăn học). Một mùa hè, Triệu Sinh nghênh đón viên quan Đốc học. Do uống rượu sau, Triệu Sinh ngủ gục dưới gốc cây. Người bên cạnh dội gáo nước lạnh vào đầu mong làm anh tỉnh lại, nhưng kết quả đã khiến anh đã tắt thở. Linh hồn Triệu Sinh thoát xác, bay khắp nơi, bay đến bờ một con suối.

Nguyên thần của Triệu Sinh nhìn thấy một con chó, sợ chó sẽ cắn mình. Lúc đó có một người phụ nữ đang mang thai đang đứng bên cạnh, Triệu Sinh lập tức nấp bên cạnh cô. Bất tri bất giác, nguyên thần anh đã đi vào trong bụng của người phụ nữ. Đêm đó, sản phụ sinh một bé trai. Triệu Sinh mở mắt ra, nhìn thấy thân thể của mình đã trở thành một đứa bé, anh liền hiểu ra mình đã thác sinh vào gia đình này.

Phụ nữ trong các gia đình nghèo ở miền Bắc Trung Quốc xưa không được tự ý ra ngoài khi chưa hết tháng. Ba ngày sau khi người phụ nữ sinh con, chồng đi làm đồng, người phụ nữ chuẩn bị cơm nước ở nhà và muốn giao đồ ăn cho chồng. Lúc đó, trước giường có một con chó, Triệu Sinh liền nói với người phụ nữ: “Khi ra ngoài phải đóng cửa lại, đừng để chó chạy vào làm tổn hại con”.




Người phụ nữ nghe xong thì kinh hoàng, vội vàng chạy ra đồng kể lại sự việc cho chồng. Người chồng về và nói rằng đứa trẻ này là yêu quái, liền cầm cuốc lên làm ra vẻ như định đánh và hỏi Triệu Sinh: “Mày nói gì?”.

Triệu Sinh sợ quá không dám nói nữa. Cậu chịu đựng hai đến ba năm rồi mới dám mở miệng nói. Khi lên năm tuổi, một ngày nọ, cậu đang đi trên đường thì nhận ra người thân ở kiếp trước của mình.


Dân gian thường nói một người khi đầu thai phải uống canh Mạnh bà để rửa sạch ký ức kiếp trước. Nhưng Triệu Sinh là một ngoại lệ. Có lẽ khi thác sinh, anh đã bỏ qua khâu này, nên tuy không đi học, không được học thi thư với thầy, nhưng vẫn lưu lại ký ức kiếp trước, anh nhớ hết những cuốn sách mình đã đọc ở kiếp trước, và những câu chữ cả nét chữ cũng vậy. Ở kiếp này anh cũng là tăng quảng sinh.

Trong số những vị khách tham dự bữa tiệc lúc đó có Trương Mậu Sâm người Tây An và Vương Khả Dung người Thành Đô, họ đã làm thơ để ghi lại việc chuyển sinh này.

Nguồn: NTDVN – Theo Epochtimes

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *