Hồ sơ số 5: Jack

Case File #5 Jack

Hồ sơ số 5: Jack

Hồ sơ: 005-151

Ngày: 24/8/1990

Địa điểm: London, Vương quốc Anh

Đối tượng: Kyle Grant

Entity: Jack

Các báo cáo sau đây được thu thập và tổng hợp lại từ nhật ký cá nhân của Mr. Grant, được tìm thấy tại căn hộ của anh ta.

hs5

————————————-




24/08/90 Thứ Sáu Entry (Mục) Một

Mẹ mua cho tôi một cuốn nhật ký để ghi chép khi tôi phải sống ở đây, xa nhà. Tên tôi là Kyle Grant và tôi đang du học ngành văn học ở London. Thật là thú vị, tôi không bao giờ nghĩ rằng tôi có thể rời khỏi Ohio, chưa kể còn rời khỏi nước Mỹ nữa. Đây thực sự là một trải nghiệm lạ lẫm nhưng cũng rất tuyệt vời.

Tòa nhà tôi ở có hơi tồi tàn một chút nhưng tôi không thực sự bận tâm lắm. Tôi trọ ở tầng thứ ba và có thể phóng tầm mắt ra nhìn một phần quang cảnh thành phố. Quận mà tôi ở có tên là Whitechapel. Tôi đoán rằng nó không phải là khu nhà ở thượng lưu, nhưng căn hộ của tôi có giá rẻ và tôi có thể nhanh chóng đi tới trường trong khoảng thời gian rất ngắn. Có tất cả bốn căn hộ riêng biệt ở cùng tầng với tôi, nhưng tôi nghĩ rằng chỉ có căn hộ của tôi và một căn hộ khác là có người ở. Lát nữa, tôi sẽ đi gặp người ở cùng tầng với tôi, vì có lẽ chúng tôi sẽ thường xuyên gặp nhau sau này.

Các lớp học bắt đầu vào thứ hai và tôi rất háo hức, dù không biết là tôi đang mong đợi điều gì. Tôi đoán là mình sẽ hoàn tất việc mở đồ, sắp xếp các thứ và nghỉ ngơi.




25/08/90 Thứ Bảy Entry Hai

Khám phá Whitechapel một chút vào ngày hôm nay. Có rất nhiều thứ hay ho ở đây cho dù nơi này không phải là khu vực thượng lưu, cao cấp. Có hàng trăm các cửa hàng thú vị kín đáo nằm khuất trong các góc nhỏ, và một vài nơi khác mà tôi biết là mình sẽ ăn tại đó. Điều duy nhất mà tôi không thích là việc quần áo của tôi trở nên quá rực rỡ so với những người dân ở đây. Có rất nhiều màu đen, nâu, và xám, thỉnh thoảng mới có chút màu xanh nhạt trên áo quần phụ nữ. Thế mà tôi lại mặc đồ màu xanh sáng rực, dạo bước trên đường phố.

Trở về nhà nhưng vẫn chưa gặp được người thuê nhà cùng tầng kia. Không vấn đề gì, sớm muộn gì tôi sẽ gặp anh / cô ta thôi, tôi chắc chắn. Cũng phải nói thêm rằng tôi đã quá căng thẳng / hào hứng / tò mò về mọi thứ xung quanh tới mức tôi không thể viết nhiều như mọi khi nữa.




26/08/90 Chủ Nhật Entry Ba

Không viết được gì nhiều vào đêm qua và tôi đã ngủ gục ngay tại bàn. Tôi cũng thấy mệt mỏi và uể oải cả ngày hôm nay. Tôi nghĩ rằng đó chỉ là sự kết hợp của sự mong đợi và nỗi nhớ nhà. Tôi đã viết một bức thư cho mẹ mà tôi định gửi đi trong mấy ngày tới, và điều đó làm tôi cảm thấy tốt hơn. Oh, và tôi đã gặp Jack.

Từ phòng của mình, tôi nghe thấy cửa phòng anh ta mở ra với một tiếng cọt kẹt khá to, và tôi vội vàng chạy ra thật nhanh để chào hỏi. Nói chung thì anh ta trông khá là thú vị. Da nhợt nhạt, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt đen, tóc đen. Khi anh ta cất tiếng nói thì âm điệu giọng Anh rất mờ nhạt, như thể anh ta đã rời nước Anh trong rất nhiều năm, vì vậy mà giọng của anh ấy không còn là giọng Anh chuẩn nữa. Anh ta phát âm với giọng Mỹ giống tôi, và chúng tôi cùng trò chuyện về lý do tôi tới đây. Jack nói anh ấy vừa quay trở về từ Mỹ, và rằng một khoảng thời gian dài đã trôi qua kể từ lần cuối anh ta ở London. Có hơi kỳ lạ một chút vì Jack trông không quá 25 tuổi, nhưng có lẽ anh ta chỉ đơn giản là một người trẻ lâu.

Lớp học bắt đầu vào sáng ngày mai, dù háo hức nhưng tôi phải đi ngủ bây giờ. Hy vọng đó sẽ là một ngày tốt lành.




27/08/90 Thứ Hai Entry Bốn

Các lớp học rất thú vị. Tôi có hơi thu hút sự chú ý một tẹo do là người Mỹ duy nhất trong lớp, và thật là tốt khi có thể kể cho mọi người nghe về đất nước của mình. Chuyện đó thực sự có hiệu quả với nỗi nhớ nhà mà tôi đang trải qua. Chúng tôi chia sẻ một số tác phẩm trước đây của mình với tất cả mọi người. Rất nhiều người thực sự thích các bài viết của tôi, thật đấy. Có lẽ là tôi được nhận vào trường này bởi tôi có khả năng thực sự. Tôi nghĩ rằng mọi chuyện sẽ rất tốt đẹp.

19/09/90 Thứ Tư Entry 27

Tôi đã gặp một cô gái ngày hôm nay. Khi tôi tới nhà hàng nhỏ yêu thích của mình trên phố thì cô ấy đang ngồi ăn một mình. Tên cô ấy là Jenessa và cô ấy vô cùng xinh đẹp. Mái tóc đen dài… đôi mắt tròn nâu… cô ấy lọt vào mắt xanh của tôi ngay lập tức.

Tôi thực sự không thể nói chuyện đã diễn ra như thế nào, nhưng kết quả là chúng tôi ngồi ăn cùng nhau và nói chuyện trong một vài giờ. Chúng tôi sẽ gặp lại vào ngày mai sau khi tôi đã học xong ở trường.

Ngoài ra, có rất nhiều tiếng ồn phát ra từ căn hộ của Jack. Tôi không biết những âm thanh đó là gì. Chỉ là những tiếng ồn lớn. Tôi sẽ phải hỏi anh về chuyện đó.




24/09/90 Thứ Hai Entry 32

Jenessa và tôi trở nên vô cùng thân thiết. Tôi đoán đó là kết quả của việc ngày nào cũng ăn tối cùng nhau. Tôi thấy chúng tôi có nhiều mối quan tâm chung và cô ấy thậm chí còn có vẻ thích những câu chuyện mà tôi viết khi còn học trung học. Cô ấy rất dễ thương và còn vụng về hỏi xem liệu chúng mình có thể tiếp tục hẹn hò thường xuyên không. Thế rồi cô ấy… hôn tôi. Thật là bất ngờ, và tôi biết cô ấy đã phải thu hết can đảm để làm điều đó kể từ khi chúng tôi gặp nhau vào bữa tối ngày hôm nay.

Một chuyện vui khác là tôi dường như thuộc vào top đầu của lớp. Tôi học không tệ hồi còn ở Mỹ, nhưng tôi thực sự chăm chỉ vào những ngày này và cảm giác thật tuyệt. Cần phải viết một lá thư cho mẹ bởi mẹ vẫn chưa trả lời bức thư mới nhất của tôi.

Nói chuyện với Jack về những tiếng ồn hôm nay. Tôi biết chuyện đó nghe có vẻ rất là ngu ngốc nhưng tôi thề là tôi đã thấy đôi mắt của anh ta nhíu lại hoặc kiểu gì đó tương tự, giống như trong truyện khi người ta mô tả cơn tức giận nhất thời của một người nào đó. Chuyện diễn ra y hệt như thế nhưng chỉ trong một giây. Tôi sẽ làm giống như cách mọi người vẫn hay phản ứng và coi chuyện đó là do tôi tưởng tượng ra. Dù gì thì, anh ta nói rằng tiếng ồn lớn là do TV của anh ấy phát ra. Jack có một chiếc TV đời cũ và âm thanh thường hay tăng lên đột ngột.




30/09/90 Chủ nhật Entry 38

Tôi thề là tôi đã nghe thấy tiếng kêu gào phát ra từ căn hộ của Jack ngày hôm nay. Tiếng kêu gào của phụ nữ, và âm thanh cũng lớn nữa. Tôi muốn tin rằng đó là do TV nhưng có lẽ… uhm, chắc là không có chuyện gì đâu.

Mấy ngày nữa là Jenessa sẽ tới đây. Tôi vừa vui mừng, vừa hồi hộp, lo lắng. Căn hộ của tôi không phải là nơi… sang trọng nhất, nhưng cô ấy có ý nghĩa đặc biệt với tôi. Tôi chắc mọi thứ sẽ ổn thôi.
(Secrets: Chữ viết tay từ đây trở nên rất xấu, giống như Kyle đang viết rất nhanh và vội)

Tôi đang ngồi đây, suy sụp hoàn toàn. Đây có lẽ sẽ là khoảnh khắc cuối cùng của tôi và tôi cần phải viết chuyện này ra. Jenessa đã chết. Chúng tôi đã có một buổi tối tuyệt vời cùng nhau trong căn hộ của tôi. Tôi tiễn cô ấy ra về và quay lên phòng.




Từ cửa sổ phòng mình, tôi có thể nhìn thấy cô ấy đi bộ trở về nhà. Thế rồi Jack tấn công cô ấy. Hắn ta đột ngột xuất hiện từ đâu không rõ và đâm một con dao sâu vào bụng Jenessa… Tôi chỉ có thể chứng kiến trong nỗi kinh hoàng khi hắn ta rạch sâu từ xương hông bên này tới xương hông bên kia để cho một phần… ruột của cô ấy rơi xuống đất.

Tôi đang viết thật chi tiết phòng trường hợp tôi không bao giờ có cơ hội để nói với cảnh sát về chuyện này. Tôi nghĩ phần sau đây có ý nghĩa quan trọng. Jack đứng trên cơ thể bây giờ không còn sự sống của Jenessa, và một cái gì đó đã xảy ra với khuôn mặt của hắn ta. Hắn đứng quay lưng lại phía tôi nhưng tôi nghĩ là tôi đã nhìn thấy khuôn mặt của hắn nhô về phía trước một chút. Sau đó, nó mở bung ra ở giữa, tôi biết chắc điều đó là thật bởi tôi thấy cả hai phần của khuôn mặt hắn lộn trái ra và rung động trong gió. Cặp mắt, miệng, da, tôi thậm chí còn thấy cả các cơ bắp trên khuôn mặt.




Jack cúi xuống gần vết thương sao cho khoảng cách chỉ còn vài inch *1 rồi từ từ ép bất cứ cái gì ở vị trí khuôn mặt của hắn lúc này vào vết thương. Tại thời điểm đó, có một cái gì đó bắt đầu quằn quại và luồn lách trong cơ thể Jenessa, tôi có thể nhìn thấy lớp da căng phồng lên ở một vài chỗ và nó làm cơ thể cô ấy co giật. Có lẽ đó là điều kinh tởm nhất mà tôi từng thấy từ trước đến giờ. Tôi nghĩ rằng nó đến từ đầu của Jack và có vẻ như nó đang tìm kiếm thứ gì đó trong cơ thể Jenessa. Thế rồi nó tìm được vật cần tìm bởi cơ thể cô ấy co giật rất mạnh. Có cảm giác như một cái gì đó đã bị lấy ra từ cơ thể của Jenessa và chuyển vào trong khuôn mặt của Jack.

Hắn ta từ từ quay lại và tôi nhìn thấy cái thứ ở vị trí khuôn mặt của hắn lúc này. Chẳng có gì cả. Trống rỗng. Chết chóc. Có một lỗ sâu đen ngòm thay thế toàn bộ vùng mặt của Jack. Tôi đã vượt qua cảm giác kinh khiếp vào thời điểm này. Tôi đã không làm và có lẽ đã không thể cứu cô ấy.




Jack khuỵu xuống một lúc và hai phần khuôn mặt của hắn lật lại trở về vị trí cũ. Trông như một dạng vật chất kiểu như sợi gân nối với hai phần khuôn mặt đó và kéo chúng lại với nhau. Khuôn mặt hắn sau đó dường như liền trở lại bình thường, và hắn ta lại trông giống như người tên Jack mà tôi vẫn gặp.

Tôi vẫn tiếp tục quan sát cho tới lúc Jack túm lấy cơ thế Jenessa và biến mất khỏi tầm nhìn. Và tôi vẫn cứ nhìn như vậy khi hắn ta trở về nhà vài giờ sau đó, vết máu vẫn còn trên chiếc tạp dề da mà tôi vừa mới nhận ra là hắn có khoác trên người. Tôi chăm chú lắng nghe toàn bộ quãng thời gian hắn ta lê bước xuống hành lang rồi đi vào phòng của mình.

Bây giờ tôi đang ngồi đây, cảm thấy mất mát và vô cùng cô độc. Jenessa đã chết, và hàng xóm của tôi vừa là kẻ sát nhân, vừa là con quái vật.

Một ngày sau cái chết của Jenessa. Tôi không tới trường. Tôi không ra ngoài ăn uống. Tôi nằm đây và nghĩ về Jack và Jenessa. Thứ mà hắn đã làm với cô ấy. Tại sao hắn lại giết cô ấy? Tại sao lại lục lọi và moi móc cơ thể cô ấy? Hắn ta là cái gì? Tôi không chắc liệu tôi có muốn tìm hiểu chuyện đó hay không nữa.




Hai ngày sau cái chết của Jenessa. Tôi không thấy ổn chút nào. Về tinh thần, thể chất hoặc cảm xúc. Tôi đã dành cả ngày hôm qua khóc thương cho cái chết của cô ấy nhưng bây giờ tôi cần phải tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tôi cần phải ngăn chặn Jack .

Ba ngày sau cái chết của Jenessa. Cuối cùng tôi cũng rời căn hộ của mình để kiếm cái gì đó bỏ vào bụng. Tuy nhiên, nhà hàng thật trống trải khi thiếu vắng Jenessa và tôi chẳng có lòng dạ nào mà ăn ở đó. Tôi mua thức ăn cùng một vài đồ nhu yếu phẩm về nhà để không phải ra ngoài nữa.

Nhìn thấy Jack trên đường trở về căn hộ. Tôi không muốn nói là hắn biết rằng tôi biết hắn là một con quái vật, nhưng hắn ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể để hắn không nghi ngờ gì.

Bốn ngày sau cái chết của Jenessa. Jack đưa một cô gái về căn hộ của mình ngày hôm nay. Họ có vẻ rất thích tán tỉnh nhau và cô ấy sẵn sàng tới nơi ở của hắn. Tôi nghĩ cô ấy có thể là nạn nhân tiếp theo. Tôi cần phải quan sát và lắng nghe thật kỹ càng.




Năm ngày sau cái chết của Jenessa. Cô gái vẫn không ra khỏi nhà. Jack vào và ra căn hộ của hắn nhiều lần. Cô ấy có thể đã chết nhưng tôi sẽ tiếp tục theo dõi.

Sáu ngày sau cái chết của Jenessa. Tôi nghe thấy tiếng gào thét một lần nữa cho nên tôi từ từ bò ra khỏi phòng mình và áp tai vào cánh cửa phòng hắn. Tiếng van xin thổn thức của cô gái mà tôi có thể nghe được bập bõm là những câu như “Tại sao anh lại làm thế?”

, “Dừng lại, làm ơn thả tôi đi”, và cuối cùng cô ấy kinh hãi thét lên “Anh là cái gì, lạy Chúa, anh là cái gì vậy?”. Tôi nghe thấy tiếng ồng ộc, tiếng như cái gì đó bị xé rách, và sau đó là âm thanh xì xụp, nhóp nhép. Và sau đó thì tôi phạm sai lầm. Tôi nghiêng người tới gần cửa và vô tình đẩy cửa mở rộng hơn một chút gây ra một tiếng cọt kẹt lớn. Qua khe cửa, tôi thấy Jack quay người lại. Tôi chạy về phòng mình và khóa cửa lại ngay lập tức.




Hắn đã cắt đường dây điện thoại của tôi. Tôi cố gắng trốn ra ngoài bằng cửa sổ, nhưng tôi không thể rơi xuống từ tầng ba mà không chết hoặc tự làm mình bị thương nặng. Tôi có thể nghe thấy hắn ta đập cửa và gọi tên tôi, tôi biết hắn sẽ tìm cách xông vào sớm thôi. Tất cả vũ khí mà tôi có trong tay để bảo vệ bản thân mình là một con dao nhà bếp và một cái thông bồn cầu bằng gỗ mà tôi đã mài nhọn một đầu bằng dao. Tôi sẽ cố gắng để đâm vào khuôn mặt hắn, có thể đó là một điểm yếu. Mẹ, con yêu mẹ, cảm ơn vì đã luôn tin tưởng vào con. Jenessa, đây là lỗi của anh. Anh có trách nhiệm trong cái chết của em và anh biết điều đó. Anh sẽ đấu với Jack để trả thù cho em và rồi anh không biết…

(Secrets: Chữ viết tay lúc này chuyển sang một kiểu thô hơn, không giống chút nào với kiểu trước đó của Kyle, ám chỉ, uhm, bạn biết rồi đấy…)

GOT HIM (TÓM ĐƯỢC NÓ RỒI).




Nhật ký kết thúc ở đó.

Hành động được tiến hành: Một đặc vụ được cài vào Zone 1 (Tổ chức tập thể nghiên cứu và xử lý các hiện tượng dị thường của châu Âu. Mỗi quốc gia đều được qui vùng phụ trách) *2 đã gửi thông tin này cho chúng tôi. Một cuộc truy tìm Jack đã được tiến hành. Cử Agent *3 Hoffer đi điều tra.

Phân tích: Jack là một entity mà Tổ chức này đã biết đến từ lâu. Tên gốc của hắn thì không rõ nhưng gần đây hắn dường như có sử dụng biệt danh. Jack lần đầu tiên được đề cập đến khi gây ra nhiều vụ giết người ghê tởm tại London vào năm 1888. Mất dấu hắn cho đến khi hắn ta được tìm thấy ở Cleveland, Ohio trong khoảng thời gian từ năm 1934 đến 1938, và đột ngột xuất hiện ở Los Angeles, California vào cuối những năm 1940. Việc hắn vẫn trông như một người đàn ông trẻ tuổi bất chấp số tuổi thực của mình và dường như hắn lấy mất một cái gì đó từ cơ thể các nạn nhân ngụ ý rằng hắn đã tìm thấy một cách thức để trở nên bất tử vốn ẩn giấu trong cơ thể con người. Jack cần phải bị bắt giữ và thẩm vấn để thu thập thêm những thông tin cần thiết.

Cập nhật hồ sơ: mẹ Kyle Grant đã được phát hiện chết tại nhà, cơ thể bị mổ phanh. Có vẻ như Jack đã quay lại Hoa Kỳ. Triệu hồi Hoffer từ Vương quốc Anh và chuyển hướng điều tra của anh ta ra xung quanh địa điểm xảy ra án mạng.





Tình trạng hồ sơ: Chưa được giải quyết.
—————————————-
Dường như những điều bí mật được tìm thấy ở khắp mọi nơi, ngay cả trong lịch sử.
Bảo trọng nhé Nosleep.
– Secrets
************************************
*1 Inch: một đơn vị đo chiều dài, 1 inch = 0.0254m
*2 Theo mình hiểu thì ở đây người viết hồ sơ đang ám chỉ The Zone. Có lẽ các nước châu Âu đều được phân làm các vùng (zone) nhỏ để dễ quản lý. Theo PA thì Zone 1 là Vương quốc Anh.
*3 Khi dịch sang tiếng Việt thì Operative và Agent đều có nghĩa là đặc vụ. Nhưng theo mình thấy thì có vẻ như Operative là cấp thấp hơn so với Agent. Nếu các bạn để ý sẽ thấy ở cuối hồ sơ số 2, Hoffer là Operative và đang được cân nhắc để thăng cấp nhưng tới hồ sơ này thì đã là Agent rồi.
Tên dịch giả: Binzo
Nguồn:reddit

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *