Case File #20 Lyndhurst Ghost Hunters
Hồ sơ số 20 : Đội săn ma Lyndhurst
Hồ sơ: 017-102
Ngày: 14/09/2005
Địa điểm: Nhật Bản
Đối tượng: Jamie Lyndhurst và bạn của anh ta
Entity: Onryō, Kuchisake-onna, …
—————————————-
Jamie Lyndhurst là người đứng đầu một tổ chức tư nhân chuyên theo dõi và tìm hiểu các hiện tượng siêu nhiên, với số vốn do các thành viên tự đóng góp. Tại một thời điểm nào đó chưa rõ, cậu ta đã thành công trong việc đưa cả đoàn nghiên cứu gồm những người bạn của cậu ta tới Nhật Bản, nhằm điều tra sâu hơn về các thực thể huyền bí xuất hiện trong các truyền thuyết đô thị và truyện truyền miệng Nhật Bản. Jamie và bạn bè của mình đã thực sự chạm trán với một thứ gì đó, và câu chuyện của họ được ghi lại thông qua nhiều hình thức khác nhau dưới đây.
Một cuốn băng duy nhất được tìm thấy cùng xác của một thành viên trong đoàn. Cuộn băng có chứa các đoạn phim từ camera của đoàn. Lạ hơn nữa là các đoạn phim này bị xáo trộn thứ tự, không hề khớp với thông tin về thời gian và ngày tháng gắn với từng đoạn phim. Các cảnh quay cũng được lấy từ nhiều nguồn khác nhau, khiến cho mọi chuyện càng trở nên khó hiểu hơn. Có một khả năng là thứ tự sắp xếp mới của các cảnh quay có thể đã được thực hiện bởi một entity, hoặc bởi người đầu tiên tìm thấy cuộn băng, hay bởi Chính phủ Nhật Bản. Việc điều tra sâu hơn đang được thực hiện.
Đoạn video đầu tiên cho thấy một người đàn ông, sau này được xác định là Jamie Lyndhurst, đang đi bộ xuống một con đường ở ngoại ô cùng với một người bạn. Chiếc camera được giữ ở vị trí đối diện với hai người đàn ông trẻ tuổi trong lúc họ đi và nói chuyện. Đoạn phim tương đối nhiễu và giật. Có lẽ là một camera cầm tay giá rẻ.
Người bạn: …và các đoạn phim chúng ta quay được ở Trang viên Croft thật quá đỉnh!
Jamie: Mặc dù vậy, thật tệ là chúng ta chẳng tìm thấy được điều gì đáng giá cả.
Người bạn: Huh? Thôi nào ông bạn. Vẫn còn lăn tăn về chuyện đó à? Kiểu gì thì chúng ta cũng sẽ tìm được đám ma quỷ đấy thôi. Cậu chỉ cần giữ vững niềm tin. Còn từ giờ cho đến lúc đó, chúng ta sẽ thu thập các đoạn phim, nhận chút tiền mặt, và tiếp tục nhiệm vụ.
Jamie: Tôi chỉ cảm thấy nản thôi Tobias. Lẽ ra chúng ta phải điều tra những hiện tượng siêu nhiên, thế mà giờ đây chúng ta lại đang bán những đoạn phim vớ vẩn cho một vài thằng khốn nạn nghĩ rằng một vài cảnh quay những nơi rùng rợn chính là săn ma đích thực.
Tobias: Xem kìa, cậu có cả một đội ở phía sau hỗ trợ cơ mà. Ở đây, tất cả chúng ta là một gia đình. Ý tôi là, mẹ kiếp, chính cậu là người đầu tiên tập hợp chúng ta lại. Chúng ta sẽ tìm thấy một cái gì đó. Nhưng từ giờ cho đến lúc đó, chúng ta cần tiền để duy trì hoạt động của hội, chúng ta cần phải ăn. Cậu có hiểu không?
Jamie: Yeah T, tôi hiểu mà.
Tobias: Lúc nãy cậu nói cậu có một kế h-
Đoạn phim bị cắt đột ngột và được thay thế bởi một video chất lượng cao hơn nhiều. Màn hình cho thấy một nhóm năm người đang lang thang trong một khu rừng vào lúc hoàng hôn. Chỉ còn vài phút nữa là mặt trời lặn hoàn toàn.
Cô gái thứ nhất: Vậy ra là chỗ này hả?
Jamie: Chuẩn rồi. Aokigahara, Khu rừng Tự sát của Nhật Bản. Cậu khó mà tìm thấy nơi nào có chứa nhiều cái chết như nơi này.
Cô gái thứ hai: Thế còn nơi mà những vụ nổ hạt nhân đã diễn ra thì sao? Cả đống người đã chết ở đó.
Jamie: Xem kìa, giờ không phải là lúc để tranh cãi về lịch sử. Hơn nữa, việc tìm kiếm trong một thành phố thì khó khăn hơn rất nhiều so với việc tìm kiếm trong một khu rừng với nhiều thập kỷ của sự tiêu cực gắn liền với nó. Tôi chắc chắn là có một cái gì đó ở đây. Chỉ cần một lần này thôi…
Cô gái thứ nhất: (Lại gần Jamie để an ủi cậu ta) Jamie…
Jamie: Beth, tôi vẫn ổn mà. Tôi chỉ cần bằng chứng. Chúng ta sẽ thực hiện theo kiểu trong phim Scooby-Doo nhé. Beth và tôi sẽ đi theo con đường mòn dẫn đến các hang động và kiểm tra chỗ đó. Tobias, có một hồ nước ở gần đây và tôi cần cậu tới đó rà soát. Có thể có hiện tượng ma ám liên quan đến những vụ chết đuối diễn ra ở đấy. Norm và Candice, tôi muốn hai cậu tìm kiếm trong khu rừng. Có rất nhiều vụ treo cổ được thực hiện tại đó. Đây là cơ hội của chúng ta đấy mọi người, luôn bật camera và quay tất cả những gì có th-
Đoạn phim bị gián đoạn và nhiễu bao phủ toàn bộ màn hình. Một gương mặt của một thứ gì đó có thể được nhìn thấy đằng sau màn hình nhiễu. Video đột nhiên chuyển sang cảnh Jamie nói chuyện với Beth và Norm trong khu vực nhà bếp, nhiều khả năng là diễn ra trước chuyến đi rừng.
Jamie: Hôm nay tôi đã nói chuyện với T.
Norm: Tobias? Tại sao cậu vẫn còn giữ cậu ta trong nhóm kia chứ?
Jamie: Xem kìa, Norm, cậu ấy là bạn nối khố của tôi và là một người cùng tin tưởng vào những gì chúng ta đang theo đuổi. Tôi sẽ chẳng có ngày hôm nay nếu không có cậu ấy sát cánh với tôi từ những ngày đầu. Tobias có thể không có những kiến thức kỹ thuật như của cậu, nhưng cậu ấy có sự nhiệt huyết.
Norm: Được rồi, được rồi. Đã hiểu.
Jamie: Dù sao, cuối cùng thì tôi cũng đã xin được tài trợ cho chúng ta đi tới Nhật Bản.
Norm: Gì cơ, thật á?
Beth: Aw yeah! Tôi biết là sẽ có một vài tin tốt mà.
Jamie: Chúng ta đã tiết kiệm được rất nhiều tiền cho chuyến đi này, nhưng hai cậu còn nhớ mấy người mà T giới thiệu cho chúng ta cách đây vài tháng không? Hội thợ săn ma từ Cali ấy?
Beth: Yeah. Cậu ta có một người anh / em họ hoặc họ hàng gì đó hoạt động trong hội đó phải không?
Jamie: Chính xác. Hội đó đã được nhận tài trợ từ một đài truyền hình hiện đang tìm kiếm những đội săn ma thực sự. Anh / Em họ của T cho họ biết về chúng ta, và chúng ta có thể được ký hợp đồng tham gia, hoạt động như một đội săn ma thứ hai, độc lập.
Norm: Yeah! Đây chính xác là những gì chúng ta cần.
Beth: Oh Jamie, thật tuyệt quá.
Jamie: Khi tôi trò chuyện và nói với họ về những ý tưởng cùng kế hoạch hiện tại của chúng ta, tôi đã đề cập đến chuyến đi tới Nhật Bản. Họ bảo tôi rằng ý tưởng đó thích hợp để làm một tập phim mở đầu tuyệt vời cho đội của chúng ta, và đồng ý tài trợ phần chi phí còn lại của chuyến đi. Chúng ta sẽ tới Nhật Bản đấy các cậu!
Đoạn phim bị nhiễu và chuyển sang cảnh khác. Norm và Candice đang đi bộ trên một đường mòn cắt qua khu rừng. Lúc này trời gần như đã tối đen hoàn toàn.
Candice: Tôi thực sự sợ là chúng ta sẽ tìm thấy thứ gì đó lần này đấy Norm.
Norm: Tôi cũng nghĩ vậy! Chẳng phải như thế rất tuyệt sao?
Candice: Tôi đoán vậy. Ý tôi là, người ta đến đây để chết phải không? Chúng ta là ai mà dám quấy nhiễu họ chứ?
Norm: Đó là vì công cuộc tìm kiếm tri thức, Viên kẹo ngọt ngào thân mến của tôi ơi (Norm chơi chữ, tên Candice gần giống candy, nghĩa là viên kẹo). Tất cả vì khoa học!
Candice: (Cười) Giáo sư Norman, thợ săn ma kiệt xuất ấy hả?
Norm: Nghe cũng kêu đấy.
Candice: Này, đợi đã. Cái gì kia?
Candice di chuyển về phía một cái cây ở ngoài tầm quay của camera. Norm lia máy quay xung quanh và một hình bóng có thể được nhìn thấy. Hai người từ từ bước lại gần hơn, và cái bóng hiện ra là một cặp đôi bị trói lại với nhau và bị treo cổ. Candice hét lên và đoạn phim lại bị nhiễu. Kiểu nhiễu thông thường (không có hình khuôn mặt) vẫn tiếp tục, trước khi một cảnh quay lạ bắt đầu chạy. Nó có vẻ là một đoạn video ghi hình một cặp đôi trẻ người Nhật. Cả hai đang đi bộ xuống phố và dường như đang cười nói và trêu chọc nhau. Cô gái nói điều gì đó với người đàn ông cầm máy quay nhưng âm thanh bị mất ở đoạn phim này. Sau một phút hoặc hơn, cảnh quay này kết thúc và chuyển sang chiếu hình Jamie và Beth ở lối vào một hang động.
Ghi chép bổ sung: Cảnh quay này rất là kỳ quái. Rõ ràng nó đến từ một máy quay khác, khác với ba camera mà đội của Lyndhurst mang đi trong chuyến đi tới Aokigahara. Toàn bộ thời gian đoạn clip đó chạy, có một phần nhiễu liên tục nằm ở phía bên trái của màn hình, và ở giữa chỗ nhiễu này xuất hiện một hình bóng của một thứ gì đó. Trông giống như là một người đang đi về phía màn hình.
Beth: Cậu có nghĩ là những người khác sẽ ổn không?
Jamie: Ý cậu là gì? Họ đều là dân chuyên nghiệp mà.
Beth đẩy cho cậu ta một cái nhìn đầy nghi hoặc khi họ bước vào trong hang.
Beth: Chuyên nghiệp ấy hả?
Jamie: Ừ thì, ở mức chuyên nghiệp đối với những kẻ amateur săn lùng và theo đuổi những thứ siêu nhiên.
Beth: Được rồi, nếu cậu đã nói như vậy, thưa Ngài Chỉ huy. Vậy còn mấy cái hang này thì liên quan gì?
Jamie: Vào ban ngày, mấy cái hang này là những điểm du lịch nổi tiếng, nhưng tôi hy vọng rằng vị trí gần kề với tất cả các vụ tự tử của mấy cái hang này sẽ cho phép chúng ta quay được một cái gì đó trên phim, có thể là một hai quả cầu hoặc ánh sáng ma quái gì đó. Mặc dù một con ma nguyên hình nguyên dạng chắc chắn vẫn là tốt nhất.
Một tiếng thét ở xa có thể được nghe thấy vọng tới từ phía lối ra của các hang động.
Beth: Đó có phải là-
Jamie: Chết tiệt, mau đi thôi!
Cả hai đổi hướng và thoát ra khỏi hang động, trong khi nhiễu từ từ che phủ và chiếm hết màn hình. Đoạn phim chuyển sang cảnh Tobias đang đi bộ dọc một con suối.
Tobias: -ổn ý mà. Họ muốn để mặc T làm việc một mình, cũng được thôi. Mình sẽ quay được những đoạn phim thật chất. Ý mình là, chính là anh / em họ của mình đã giúp chúng ta có được vụ làm ăn này. Cậu nghe thấy chứ Jay? Tôi biết là cậu đang xem đoạn phim ngay lúc này, và đang cười vào mặt tôi. T già nua và đáng thương đang đi bộ một mình bên bờ sông. Thật là lãng mạn quá đi và cậu biết điều đó! Ahah.
Tiếng la hét ở xa có thể được nghe thấy, mặc dù to hơn nhiều so với ở chỗ các hang động. Tobias không nói gì mà chỉ chạy vào rừng về phía của tiếng hét. Đoạn phim chuyển sang cảnh quay từ camera của Jamie khi cậu ta và Beth đang chạy băng qua rừng, ngạc nhiên là lần chuyển tiếp giữa 2 cảnh này thì màn hình không bị nhiễu.
Jamie: Nhanh lên Beth, lối này.
Beth: Jamie, từ từ thôi!
Cả hai chạy trong im lặng gần như hoàn toàn được một vài phút, trước khi họ bước tới một lùm cây trong rừng, nơi phần còn lại của cả đội đã có mặt. Candice đang được Norm ôm lấy ở phía xa của lùm cây, nơi cây cối bắt đầu mọc dày lên, trong khi Tobias đang kiểm tra hai cái xác mà họ tìm thấy trong cảnh quay trước đó.
Tobias: Ah! Hai người đã tìm được chỗ này rồi! Chắc cũng nghe thấy tiếng hét hả.
Norm: Tôi chắc rằng ngay cả dân trong phố cũng còn nghe thấy tiếng Candice hét.
Candice: Thôi đi (thở hổn hển) mấy người. (Thở hổn hển) Đó là (thở hổn hển) những người chết đó…
Jamie và Beth bước lại gần cặp đôi bị treo cổ. Thi thể không có dấu hiệu mục ruỗng và cặp đôi này có vẻ chính là hai người Nhật trẻ trong clip trước đó.
Beth: Whoa. Họ là ai thế?
Tobias: Tôi chưa rõ. Tôi đã nghĩ tới việc kiểm tra túi của họ để tìm giấy tờ, chứng minh thư, nhưng rồi lại chờ.
Beth: Chờ?
Tobias: Tôi đoán là tôi có hơi lưỡng lự một chút, được chưa? Sờ vào người chết không phải là những gì tôi dự định sẽ làm trong ngày hôm nay.
Jamie: Không vấn đề gì T. Tôi sẽ làm điều đó.
Beth: Jamie…
Jamie: Không sao đâu Beth. Tôi chỉ muốn biết họ là ai…
Norm bước tới gần bộ ba (Jamie, Beth và Tobias).
Norm: Thực ra, tôi có một ý tưởng hay hơn: chúng ta hãy quay cảnh này lại.
Tobias: Nghiêm túc chứ, ông bạn?
Beth: Norm! Chuyện quái gì thế?
Jamie: Vậy… cậu cũng nghĩ giống tôi à?
Beth: Jamie? Ý của cậu là gì?
Jamie: Xem kìa mọi người, những người này đã chết rồi. Chúng ta chẳng thể làm gì tổn hại đến họ thêm được nữa. Có lẽ đây là mắt xích còn thiếu để tìm ra sự thật về những thứ siêu nhiên. Trước đó, chúng ta chưa bao giờ tìm thấy những thi thể vừa mới chết trong một khu rừng tự sát như thế này. Tôi quyết định là chúng ta lắp đặt các thiết bị và làm một cuộc điều tra đầy đủ ngay lập tức.
Tobias: Jay, tôi không định nói cho cậu biết rằng đây là một ý tưởng tồi, nhưng đây thực sự là một ý tưởng tồi. Chúng ta không phải là special victim unit (tổ điều tra các nạn nhân đặc biệt). Chúng ta không điều tra xác chết và hiện trường tội phạm.
Jamie: Chúng ta chẳng làm gì cả Tobias! (Thế nên) Chúng ta không bao giờ tìm thấy bất cứ điều gì! Và tôi phát bệnh vì điều đó rồi. Đây là một cơ hội. Chúng ta không hề đem những thi thể này đi diễu vòng quanh hay xâm phạm gì cả! Chúng ta chỉ điều tra thôi. Chúng ta có thể gọi cảnh sát sau khi đã thực hiện xong.
Norm: Ê, đừng. Tôi nghĩ chúng ta nên bỏ qua chuyện gọi cảnh sát. Tôi thậm chí không muốn họ biết là chúng ta đã ở đây. Có quá nhiều câu hỏi phải trả lời và chúng ta chỉ là một nhóm người nước ngoài.
Jamie: Được rồi, vậy chúng ta sẽ điều tra hai thi thể này. Thật cẩn thận. Sau đó chúng ta biến. Vậy chúng ta có thể bắt đầu lắp đặt các thiết bị được chưa?
Beth: Tôi chỉ muốn cậu biết rằng tôi nghĩ là lần này cậu đang phạm phải một sai lầm rất lớn đấy Jamie. Có gì đó không bình thường trong chuyện này.
Tobias: Tôi cũng nghĩ giống với cô ấy đấy Jay. Tôi không nghĩ rằng chúng ta nên can thiệp vào.
Jamie: Đừng nói nữa mà hãy lắp đặt các thiết bị đi.
Beth: Được thôi.
Beth và Tobias bước ra khỏi khung hình với Tobias đang lầm bầm gì đó. Candice vẫn còn ở phía xa của khoảng rừng trống, có vẻ vẫn còn rất hoảng loạn. Jamie quay camera để nó hướng về phía cặp đôi treo cổ. Khi máy quay lia trở lại, vị trí của người phụ nữ đã thay đổi so với lần trước đó cô ấy xuất hiện trong khung hình. Đầu cô ta đã quay sang tư thế gần như nhìn thẳng vào camera. Lần quay trước đó cho thấy đầu cô ta gục xuống đất với khuôn mặt bị che khuất bởi mái tóc. Không ai trong số những người trong đội có bất kỳ ý kiến gì về việc xác chết thay đổi vị trí. Camera zoom vào khuôn mặt của người phụ nữ trước khi đoạn phim đột nhiên bị nhòe và chuyển sang cảnh cả nhóm đang nói chuyện trong một chiếc xe, có lẽ đang trên đường trở về từ khu rừng.
Norm: Vậy chúng ta sẽ đi tới địa chỉ ghi trên tấm danh thiếp đó?
Jamie: Yeah. Chúng ta không có thiết bị để phân tích các đoạn phim nhằm tìm kiếm bất cứ sự hiện diện của ma quỷ nào, cho tới khi chúng ta quay trở lại Tokyo.
Tobias: Nhưng chuyện này vẫn rất kỳ lạ đúng không? Một cặp đôi bị sát hại lại có trong người tấm danh thiếp của một cửa hàng cung cấp thiết bị nghiên cứu các hiện tượng dị thường? Họ không có chìa khóa, không có chứng minh thư, không có gì cả. Có chắc là họ không bị sát hại hay bị gì đó chứ?
Beth: (Giọng mỉa mai) Ôi dào… nếu đúng thế thật thì hẳn là hồn ma của họ đang khao khát được giãi bày cho chúng ta lắm ấy.
Jamie: Tôi biết cậu đang bực mình Beth nhưng chuyện đó thực sự có thể xảy ra.
Beth: Tôi chỉ cảm thấy mình giống như một tên trộm xác hay thứ gì đó tương tự ấy Jamie. Tôi thấy thật kinh tởm.
Jamie: Beth, tôi biết là nó không giống với những gì chúng ta thường làm, nhưng chúng ta không hề xâm phạm hay làm bất cứ điều gì với mấy thi thể đó cả. Chúng ta chỉ xem xét một hai các xác, ghi hình lại một chút, và rồi chúng ta rời khỏi đó.
Beth: Được rồi. Sao cũng được. Tùy cậu. Chỉ cần lưu ý… không nói nhiều về chuyện này xung quanh Candice. Cậu ấy đã bị ngất do tác động của tất cả những sự sợ hãi và căng thẳng.
Jamie: Đồng ý. Chúng ta sẽ không đề cập đến chuyện đó khi ở gần cậu ấy nữa. Còn giờ, hãy đi điều tra cái cửa hàng đó. Dù việc này không nằm trong kế hoạch ban đầu, nhưng chúng ta sẽ đến nơi khi trời sáng thôi. Những người còn lại có thể thoải mái chợp mắt nếu muốn. Tôi không ép các cậu phải thức cả đêm cùng tôi.
Tobias: Thôi đi, cậu biết rõ nhiệm vụ của người ngồi ghế hành khách (bên cạnh ghế của người lái) là phải thức cùng tài xế mà. Có tôi hỗ trợ rồi nhé.
Jamie: (Cười) Cảm ơn ông nhá.
Xe bị xóc và camera bị lật khiến nó quay ống kính đối diện với băng ghế sau. Từ góc độ này, ta có thể thấy được Norm và Beth đang ngồi ở băng ghế giữa, cả hai đang xoay người, cố gắng tìm tư thế thích hợp để có được một giấc ngủ ngon. Candice nằm ở băng ghế sau, đang bất tỉnh. Ngồi bên cạnh Candice và đang vuốt ve mái tóc của mình là người phụ nữ Nhật Bản đã bị treo cổ. Cô ta trông nhợt nhạt và lại đang nhìn chằm chằm vào camera một lần nữa. Những người khác trong xe dường như vẫn không thể nhìn thấy cô ấy.
Norm: Tobias, cậu làm ơn có thể nhấc cái máy quay lên được không? Tôi không muốn nó bị hư hại chút nào đâu.
Tobias: Oh shit, không có vấn đề gì đâu. Tôi thậm chí còn không nhìn thấy nó bị lật nữa. Chờ chút, tôi quên chưa tắt nó đi. (Cười)
Jamie: Tốt đấy. Cậu thay pin luôn được không? Tôi muốn tất cả các máy quay luôn được đầy pin, phòng trường hợp chúng ta thu thập được bất kỳ đầu mối nào tại cửa hàng đó.
Tobias loay hoay với chiếc camera một lúc, trước khi đặt nó đối diện với mình trong một thời gian ngắn. Người phụ nữ đã chết từ ghế sau giờ đang hiện ra lờ mờ ở bên cạnh chỗ tựa đầu trên ghế của Tobias. Đầu cô ta nghiêng sang một bên và miệng thì mở ra một chút. Biểu cảm có vẻ như là sự kết hợp của sự ngạc nhiên đôi chút lẫn với vẻ hiểm ác. Tobias sau đó tắt máy quay đi và đoạn phim chuyển sang cảnh quay cả nhóm đang đứng ngoài cửa hàng bán dụng cụ huyền bí. Một điều cần lưu ý là một lần nữa, người phụ nữ đó không hề rời mắt khỏi máy quay, và những người khác trong xe dường như vẫn không thể nhìn thấy cô ấy.
Jamie đứng trước lối vào của cửa hàng, những người còn lại vây quanh anh ta. Tobias giữ máy quay. Có vẻ như lúc đó vẫn còn là ban đêm hoặc sáng sớm, căn cứ vào ánh sáng trong đoạn phim, tuy nhiên cửa hàng đó vẫn mở cửa. Cửa hàng nằm trong một con hẻm nhỏ cũ kĩ.
Candice: Ai đó có thể nói lại cho tôi lý do chúng ta có mặt ở đây được không?
Jamie: Chúng ta có một đầu mối về sự xuất hiện của một vài hiện tượng dị thường. Bây giờ, vì tôi không rõ chỗ này là thật hay là rởm, nên nếu chỉ có tôi và Tobias vào thì sao? Ba người các cậu có thể đợi ở trong xe được không? T và tôi đã từng gặp rắc rối trước đó, và tôi chỉ không muốn cả các cậu cũng bị tương tự.
Beth: Cuối cùng thì cũng làm theo lời tôi rồi đấy hả?
Jamie: Mấy người biết là tôi không bao giờ cố ý khiến các cậu gặp nguy hiểm gì hơn ngoài việc săn lùng mấy thứ siêu nhiên mà.
Candice: Có chuyện gì đã xảy ra à? Tôi cảm thấy như mấy người biết điều gì đó mà tôi không được biết…
Norm, Beth, và Candice bắt đầu quay lại xe, trong khi Tobias và Jamie tiến về phía cửa hàng.
Beth: Không có chuyện gì lớn xảy ra cả, nàng ơi. Jamie và tôi chỉ có một bất đồng nhỏ về cách anh ấy theo đuổi… (Âm thanh nhỏ dần)
Tobias: Được rồi Jay, có tôi hỗ trợ cậu rồi nhá.
Jamie: Cảm ơn T, nhưng đừng để như lần ở Toronto nhé.
Tobias: (Cười) Chắc chắn rồi.
Cả hai bước vào trong cửa hàng và thấy rất nhiều vật phẩm tâm linh Nhật Bản được trưng bày, chẳng hạn như bùa giấy và các biểu tượng may mắn. Ở phía cuối của cửa hàng tồi tàn là một người đàn ông già nua ngồi trên một chiếc ghế. Ông ta nhìn lướt qua cả hai người với một cái nhìn như thể ông đang chờ họ xuất hiện.
Ông lão: Xin chào. (Hai người là) Người Mỹ phải không?
Ông ta phát âm tiếng Anh khá chuẩn, chỉ để lộ chút dấu vết âm điệu Nhật Bản.
Jamie: Ôi, ơn Chúa là ông nói tiếng Anh. Ah, vâng. Một vài người trong chúng tôi đến từ Mỹ, những người còn lại là từ Canada (Giọng ngập ngừng) nhưng tôi nghĩ là với ông thì chuyện chúng tôi tới từ đâu cũng chẳng quan trọng gì.
Ông lão: Chào mừng hai cậu đến với cửa hàng của tôi. Không có nhiều người tìm được tôi ở cái xó xỉnh này đâu.
Jamie: Uhm, thực ra thì chúng tôi tìm thấy tấm danh thiếp của ông.
Jamie cho ông lão xem tấm danh thiếp.
Jamie: Thực ra thì chúng tôi tìm thấy nó ở Aokigahara. Chúng tôi có biết một cặp đôi trẻ, họ sở hữu tấm danh thiếp này. Chúng tôi tới Nhật để điều tra về những hiện tượng siêu nhiên và việc đến cửa hàng của ông có vẻ như là một cơ hội tốt để thử. Dù sao, err, ông có biết gì về cặp đôi đã tới đây không?
Ông lão: Chẳng phải hai cậu đang điều tra những điều huyền bí sao? Tại sao lại muốn tìm hiểu về những người đã cho các cậu tấm thẻ này?
Tobias: Chúng tôi không thu được nhiều thông tin từ hai người bọn họ. Thành thật mà nói, họ có chút gì đó đáng nghi.
Ông lão: (Cười) Đừng lo. Tôi biết thừa là hai người đó đã chết rồi.
Đoạn phim đột ngột chuyển sang một cảnh quay ngắn ghi hình cặp đôi bị treo cổ. Có vẻ như là cảnh mà nhóm của Jamie đã quay lúc trước.
Jamie: Khoan đã. Cái gì? Làm sao mà ông biết chuyện đó.
Ông lão: Bởi vì tôi là người đã nói với họ rằng họ sẽ chết trong tuần này. Nói tôi nghe, họ chết như thế nào? Nếu họ đi đến Aokigahara thì tôi chỉ có thể giả định là tự tử.
Tobias: Vâng, đúng thế. (Họ) Tự treo cổ. Tấm thẻ đó là vật duy nhất trong túi họ. Tôi biết là vừa nãy chúng tôi không kể toàn bộ câu chuyện cho ông, nhưng việc ông biết là họ đã chết thì thật là đáng nghi đấy.
Một đoạn clip ghi hình cặp đôi đó nằm thao thức trong một căn phòng ngủ tăm tối xen vào đoạn phim. Cả hai ngồi dựa lưng vào thành giường, ôm nhau với một cái nhìn khá sợ hãi hiện lên trên khuôn mặt của họ.
Ông lão: Tôi không giết họ, chắc chắn đấy. Tôi chỉ cho họ lời khuyên về một chuyện dị thường… vấn đề mà họ đang mắc phải. Điều này dẫn tôi đi đến kết luận rằng họ sẽ không thể sống sót đến hết tuần này. Tôi e rằng tôi không biết tên của họ hay thậm chí họ là ai.
Jamie: Được rồi. Vậy tại sao họ lại đến chỗ ông? Ít nhất thì họ cũng phải nói với ông về những gì họ đang trải qua để ông có thể tư vấn cho họ chứ.
Tobias: Phải rồi, và làm sao mà họ tìm được nơi này nữa chứ? Như ông nói rồi đấy, nơi này bé xíu và rất khó tìm.
Ông lão: Về việc họ làm sao mà tìm thấy tôi, uhm…
Ông lão chỉ vào tấm danh thiếp trong tay Jamie và mỉm cười.
Ông lão: Họ tìm được chính cái danh thiếp đó. Tôi được biết là họ có được tấm thẻ đó từ một khách hàng trước đó của tôi.
Đoạn phim đột ngột chuyển sang cảnh cặp đôi người Nhật tới gần một ngôi nhà ở ngoại ô. Người đàn ông đang cầm một máy quay cầm tay, và có thể phỏng đoán là người phụ nữ cũng vậy. Có vẻ như đang là giữa trưa, tuy nhiên mọi cửa sổ của căn nhà đều tối hơn bình thường. Cửa chính mở hé, nhưng cả hai vẫn gõ cửa nhiều lần trước khi bước vào. Sự thiếu hụt âm thanh của đoạn clip thể hiện rõ khi ta quan sát thấy họ gõ cửa nhiều lần, và người đàn ông có vẻ như cất tiếng gọi bất cứ ai có thể có ở trong nhà (nhưng người xem lại không nghe thấy gì). Sau vài phút gọi, người đàn ông thận trọng đẩy cửa mở ra và hai người đi vào nhà. Ngôi nhà khá gọn gàng, nhưng có vẻ vô hồn, lạnh lẽo, và hình như là bị mất điện. Người đàn ông đột nhiên đưa tay lên trước mặt để che miệng và mũi. Chắc là một mùi hôi thối gì đó, bởi camera rung lắc, chứng tỏ người phụ nữ cũng đưa tay ra che mặt. Cuối cùng cả hai tiến đến một cánh cửa ở góc phòng và đó có vẻ là nơi mà thứ mùi đó bốc ra. Người đàn ông nôn khan và run thấy rõ. Anh ta đột ngột đẩy cửa mở, và xác chết của một người đàn ông ngồi trong một chiếc ghế có thể được nhìn thấy. Thi thể có một cái túi nilon bao chặt quanh đầu, và ruồi bu kín một phần lớn cơ thể. Người đàn ông nhặt một tấm thẻ nhỏ trên sàn nhà, có vẻ chính là tấm danh thiếp mà sau này anh ta sở hữu. Cả hai tháo chạy khỏi tòa nhà, gây ra những tiếng động lớn. Đoạn phim từ từ bị bao phủ bởi nhiễu, và một hình dạng giống người rõ hơn lúc trước có thể được nhìn thấy đối diện với màn hình. Dựa vào hình dáng, có thể đoán đó là phụ nữ.
Jamie: Còn hiện tượng dị thường mà họ vướng phải thì sao?
Ông lão: Một thế lực độc ác đang rình rập họ, thứ đó quyết tâm làm hại họ. Tôi đã cho họ một vài lựa chọn để giữ tính mạng của mình, nhưng họ có vẻ không hài lòng với những gì tôi đã nói với họ.
Jamie: Ông có biết điều gì khiến họ chạm trán với thực thể đó không?
Ông lão: Người đàn ông mà bạn tìm thấy… anh ta đã có một người yêu trước đó. Anh ta kể là cô ấy khá ốm yếu và cuối cùng đã chết vì bệnh tật. Trước khi cô gái qua đời, anh đã hứa với cô ấy là sẽ không bao giờ yêu thêm một người nào nữa. Người đàn ông đã giữ lời hứa đó được một hoặc hai năm, trước khi có tình cảm với người phụ nữ mà hai cậu đã tìm thấy cùng với anh ta. Người yêu cũ của anh ta muốn anh ta thực hiện lời hứa, ngay cả khi đã chết. Hồn ma của cô ta đã gây ra nhiều xáo trộn trong cuộc sống của họ, và tôi đã nhìn thấy những dấu hiệu cảnh báo rằng cô ta quyết tâm giết chết họ.
Đoạn clip ghi hình cặp đôi co cụm trên giường lại xen vào, nhưng lần này có một người phụ nữ đứng bên ngoài cửa sổ cạnh giường nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ. Cô ấy là một người hoàn toàn khác so với người phụ nữ vẫn xuất hiện trong đoạn phim của đội Jamie lúc màn hình bị nhiễu, nhưng hành xử theo một cách tương tự, ngoại trừ việc cô chỉ nhìn chằm chằm vào cặp đôi người Nhật chứ không liên tục nhìn thẳng vào màn hình.
Tobias: Đệch, tôi không thể tưởng tượng được là cô bạn gái mới đó tiếp nhận chuyện đấy như thế nào nữa…
Ông lão: (Mỉm cười lần nữa) Cô ấy không thích những điều mà cô ấy nghe được từ tôi. Tôi nhớ rất rõ cô ấy đã nguyền rủa số phận của họ và cả hai rời khỏi cửa hàng của tôi… với vẻ giận dữ.
Jamie: Và họ chỉ đơn giản tự kết liễu mạng mình để tránh cái hồn ma đó? Họ không thể thử bất cứ lời khuyên nào mà ông đưa ra hay sao?
Ông lão: Một trong những giải pháp của tôi là tự sát, vì vậy ít nhất thì họ cũng nghe theo một phần lời khuyên của tôi. Tôi e rằng tất cả mọi thứ tôi đã nói với họ không chắc là có hiệu quả 100%, và rằng kết cục với khả năng xảy ra cao nhất cho họ là một cái chết đau đớn.
Tobias: Tệ quá…
Ông lão: Nhưng giờ thì quên chuyện đó đi. Cảnh sát sẽ sớm tìm thấy, xử lý và an táng thi thể của họ. Ngoài chuyện đó ra, hai người còn tới đây vì điều gì khác.
Jamie: Chúng tôi điều tra, ghi hình những điều huyền bí. T, ý tôi là, Tobias và tôi đã săn lùng ma quỷ và quái vật từ rất lâu rồi. Chúng tôi muốn tìm bằng chứng.
Ông lão: Nhưng tôi có thể thấy rằng các cậu đã tin rồi, còn cần bằng chứng làm gì nữa?
Jamie: (Bật ra một tiếng cười ngắn) Bằng chứng đó… không phải là dành cho chúng tôi. Chúng tôi đang thực hiện một bộ phim tài liệu. Tôi muốn tất cả mọi người khác tin vào những thứ chúng tôi đã biết là có thật.
Ông lão: Ahhh. Nếu thế thì mấy người đang gặp may đấy.
Jamie: Thật sao?!
Ông lão: Số phận của cậu và các bạn cậu đã được định sẵn là sẽ chạm trán với những cư dân từ thế giới khác của hòn đảo này (ám chỉ Nhật Bản, vốn là một đảo quốc).
Tobias: Đợi đã, gì cơ? Đó là tất cả những gì mà ông có thể cho chúng tôi biết sao?
Ông lão: (Nở một nụ cười kỳ quái) Phải.
Tobias: Được rồi. Đủ rồi đấy. Đi thôi Jay, chúng ta đang lãng phí thời gian ở đây. Chúng ta cần quay trở lại khách sạn và xem kỹ đoạn phim này.
Hai người quay lưng để bước ra ngoài, nhưng ông già gọi họ ngay trước khi họ tiến đến cánh cửa.
Ông lão: Một lời khuyên.
Jamie: Vâng?
Ông lão: Hãy đảm bảo rằng cậu có camera bên mình mọi nơi mọi lúc. Cậu sẽ có bằng chứng của mình, Mr. Lyndhurst.
Ông già quay lưng và bước trở lại chiếc ghế của mình khi hai người kia rời khỏi căn nhà và rảo bước xuống hành lang.
Tobias: Này, cậu có tin ông ta chút nào không?
Jamie: Trước đó thì không T. Tôi không tin, cho đến lúc nãy.
Tobias: Ý cậu là gì?
Jamie: Làm thế nào mà ông ta biết họ của tôi? Chúng ta đã nói với ông ấy tôi là ai lúc quái nào chứ?
Tobias: (Im lặng một lúc lâu) Đệch.
Jamie: Vậy chúng ta cứ tiếp tục như bình thường nhé. Chúng ta ta đã khoanh vùng những khu vực chúng ta muốn kiểm tra rồi. Nếu ông ấy nói đúng thì chúng ta chỉ việc bật camera và rồi chúng ta sẽ tìm thấy một cái gì đó. Cậu mang cả chỗ máy quay cầm tay dự phòng nữa phải không?
Tobias: Ừ, tất cả những thứ đó đang ở khách sạn. Tại sao? Cậu định chia chúng ra cho tất cả mọi người à?
Jamie: Để ý cách ông ta diễn đạt rằng, “Hãy đảm bảo rằng cậu có camera bên mình mọi nơi mọi lúc.” Tôi chỉ nghĩ rằng sẽ rất tốt nếu chúng ta có máy ảnh bên mình suốt phần lớn thời gian chúng ta ở đây tại Nhật Bản. Camera cầm tay không có chất lượng tốt nhất, nhưng chúng ta sẽ ghi hình được thứ gì đó như ông ấy nói. Mỗi người một máy, được chứ?
Tobias: Tôi hiểu mà. Lại thấy niềm phấn khích trong cặp mắt của cậu nữa rồi Jay. Chuyện này thật tốt, cậu biết chứ? (Vỗ vai Jamie) Cậu đã trải qua những giai đoạn khó khăn, bạn của tôi ơi. Tôi đã thực sự lo lắng cho cậu đấy.
Jamie: Yeah, uhm, tôi chỉ có cảm giác rằng lần này chúng ta sẽ tìm thấy những gì chúng ta hằng theo đuổi. Chúng ta sẽ có được bằng chứng đó T, và rồi chúng ta sẽ tiếp tục thực hiện những vụ lớn hơn nữa.
Khi họ tới chỗ chiếc xe, đoạn phim chuyển sang cảnh khác. Màn hình tối đen và không có chút âm thanh nào trong khoảng nửa phút, trước khi chiếu hình cả nhóm ở trong một phòng khách sạn, nhiều khả năng là lúc họ đã quay trở lại Tokyo.
Lưu ý: Tại thời điểm này của đoạn phim, vai trò thực hiện bản ghi mô tả những gì diễn ra trong đoạn phim chuyển từ Op-547 (Opperative 547 / Đặc vụ 547) sang Op-115. Op-547 để lại một ghi chép chi tiết về những ngày cuối cùng trước khi chết của anh ta ẩn trong tài liệu này, ban đầu nó được loại ra khỏi hồ sơ, nhưng những lời cuối cùng của Op-547 vẫn được giữ lại ở đoạn cuối hồ sơ, vì nó có giá trị cung cấp thông tin bổ sung về những entity có liên quan. Xin lưu ý rằng Op-115 không có cùng một mức độ hiểu biết về truyền thuyết Nhật Bản như OP-547, và phải dựa nhiều vào các ghi chú được tìm thấy trong máy tính và nơi cư trú của Op-547 để thực hiện bản ghi này. Phần còn lại của đoạn phim này cũng được xem bằng cách sử dụng các thiết bị đặc biệt thường dùng để bẫy và / hoặc giam giữ các entity.
Candice: Này, gượm đã. Gượm đã. Gượm đã. Cậu muốn từng người trong chúng ta phải mang camera bên mình mọi nơi mọi lúc? Kiểu như, cậu muốn tôi phải kéo lê một trong những thứ khổng lồ đó đi khắp nơi ấy hả?
Jamie: T và tôi sẽ mang vác chỗ máy quay lớn, nhưng chúng ta cũng dùng cả mấy máy cầm tay nữa.
Beth: Tại sao chúng ta phải cầm theo mấy camera đó chứ? Hai máy quay to kia có thể ghi hình được tất cả mọi thứ mà chúng ta cần.
Jamie: Uhm, hai cái máy khủng đó thực sự khá cồng kềnh, như Candice đã nói đấy. Nhưng quan trọng hơn, tôi muốn chúng ta có thể quay phim ở bất cứ đâu. Chúng ta không thể luồn hai máy to như thế vào những chỗ nhỏ hẹp được.
Beth: Oh. Đáng lẽ tôi phải đoán ra từ trước rồi chứ.
Jamie: Beth, nghe này, tôi chỉ muốn mang chúng theo để dự phòng. Không hề giống với chuyện tôi có ý định rình mò hay quay trộm gì cả. Thêm vào đó, bây giờ chúng ta có thể dùng chỗ máy cầm tay đó để mọi người đều có thể quay phim. Dù sao thì phải đấy Candice, chúng ta cần tất cả mọi người đều mang camera bên mình. Chỉ để dự phòng thôi.
Tobias: Cậu có thể không tin bọn tôi (Tobias và Jamie), nhưng ông già đó đã nói ra một vài điều khá thuyết phục, mà cũng rùng rợn. Cầm theo mấy camera đó chỉ là chút phiền toái nhỏ cho mấy cậu thôi mà.
Camera xoay sang hướng khác cho thấy Norm đang đứng ở phía xa của căn phòng, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Jamie, người đang giữ máy, quay về phía Norm, và cả nhóm cũng tập trung sự chú ý về hướng đó.
Beth: Norm, có chuyện gì thế? Cậu có vẻ… im lặng quá.
Norm: Xin lỗi mọi người, tôi chỉ đang nghĩ ngợi chút thôi. Chúng ta đã tìm thấy tấm danh thiếp đó ở chỗ một vài… (liếc về phía Candice) người khác, đúng không? Và hai cậu nói rằng mấy người đó cũng tìm được chính tấm thẻ đó ở chỗ một vài người khác nữa?
Jamie: Ừ, đúng thế.
Norm: Ông già đó có nhắc đến tình trạng của những người khác đó không?
Jamie: … không. Nhưng tôi hiểu cậu đang ám chỉ điều gì rồi. Được rồi mọi người, nghe này, chúng ta sẽ đi điều tra một loạt các địa điểm khác nhau vào ngày mai đúng không? Đừng đi đâu một mình vào ngày mai nhé. Tôi nghĩ rằng miễn là chúng ta ở cùng nhau thì chúng ta sẽ không sao.
Candice: Mấy người đang nói chuyện gì vậy? Chúng ta đã tìm thấy một tấm danh thiếp vào lúc nào cơ chứ?
Những người còn lại trong nhóm bối rối nhìn nhau trong một vài giây.
Beth: Ôi bạn thân yêu ơi, cậu đã không được khỏe, nhớ chứ? Lúc cậu ngủ trong xe, bọn tôi đã gặp một số người và họ… um, đã cho mấy người bọn tôi tấm danh thiếp dẫn bọn tôi đến chỗ ông già kỳ quái đó.
Candice: Oh, thật lạ là thôi chẳng thể nhớ chút nào về chuyện đó hết.
Jamie: Ờ thì, cậu đã bị ốm rất nặng.
Cả nhóm ngồi trong im lặng trong một khoảng thời gian ngắn, trước khi Candice đứng dậy và đi về phía cửa.
Beth: Cậu đi đâu thế?
Candice: Tôi chỉ cần chút nước đá ấy mà. Tôi vẫn cảm thấy mệt. Đừng nhìn tôi như thế, máy làm đá ở ngay góc khách sạn và tôi thậm chí sẽ mang cả máy quay đi cùng. Hài lòng chưa?
Jamie: Cậu có chắc là cậu không muốn một người trong chúng tôi đi cùng cậu không?
Candice: Không, không sao đâu. Tôi chỉ muốn đi lại một chút, tiện thể hít thở ít không khí trong lành. Một hoặc hai phút ở ngoài có lẽ sẽ khiến tôi cảm thấy khá hơn.
Candice rời khỏi phòng và cả nhóm ngồi trong im lặng gần như hoàn toàn. Họ có nói chuyện một chút, nhưng phần lớn âm thanh không nghe được, còn những chỗ nghe được thì không liên quan đến hồ sơ này; chủ yếu là chuyện phiếm. Sự im lặng đó bị phá vỡ bởi tiếng thét lớn của một người phụ nữ. Cả nhóm bị sốc và run rẩy thấy rõ trong một vài giây, trước khi Jamie đột nhiên chửi thề và chạy nhanh về phía cửa.
Phần lớn diện tích khách sạn gồm các phòng ở phía trong, nhưng góc của khách sạn này lại ở ngoài trời, nơi có đặt một vài máy bán hàng tự động cùng với một máy làm đá cực kỳ ầm ĩ khi hoạt động. Cả nhóm chạy ra hành lang và thấy một đám đông nhỏ đã hình thành. Jamie len qua đám đông và tìm thấy chiếc camera của Candice nằm cạnh tường rào, còn nền sân rải đầy thủy tinh vụn do một máy bán hàng tự động đã bị đập vỡ. Cậu ta vội vàng chạy qua phía bên của tòa nhà và thở phào nhẹ nhõm. Jamie hẳn dự đoán là Candice đã ngã khỏi tường rào sang phía bên này, và đã chuẩn bị tinh thần nhìn thấy cơ thể bất động của cô ấy. Sự rung lắc của camera đột ngột dừng lại, khi cậu ta nhìn thấy một bóng người lạ đang nhìn chằm chằm vào mình. Hình dáng đó có khuôn mặt được che giấu bởi một thứ trông như một chiếc mặt nạ nhợt nhạt hay gì đó tương tự, và đang mặc một bộ vest hiện đại màu đen. Hình dáng đó nhìn chằm chằm vào Jamie trong một vài giây, trước khi quay người và bỏ đi.
Jamie: Này! Tên đeo mặt nạ! Này!
Hình dáng đó phớt lờ tiếng thét của Jamie và tiếp tục bước xa hơn ra khỏi tầm nhìn.
Jamie: Mẹ kiếp.
Jamie chộp lấy chiếc máy ảnh trên mặt đất, len ra khỏi đám đông và thấy Tobias và Beth đang đứng đó.
Beth: Candice đâu?
Jamie: Đi thôi, chúng ta phải hành động nhanh lên.
Jamie nói trong khi cả ba người nhanh chóng quay lại phòng khách sạn.
Jamie: Một chuyện gì đó đã xảy ra với Candice, nhưng tôi không chắc là chuyện gì. Tôi tìm thấy máy quay của cậu ấy trên mặt đất. Có vẻ như đã có giằng co gì đó, và tôi đoán là chiếc camera đó đã quay lại được. Tôi đã thấy một người kỳ dị nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi liếc qua tường rào sang phía bên kia. Tên đó có đeo một chiếc mặt nạ quái đản và tôi đoán là hắn đã gây ra bất kỳ chuyện gì xảy đến cho Candice. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy hắn thì tên đó đang đi về phía khu mua sắm.
Tobias: Đệch. Chúng ta đã chọc giận ai đó à?
Jamie: Hay chúng ta có bỏ sót điều gì không?
Beth: Chúa ơi…
Jamie: Vậy hai cậu dựa vào đầu mối trên và đi tìm cái tên đó nhé. Hắn mặc một bộ vest đen và đeo cái mặt nạ kiểu như vậy. Tôi sẽ nhanh chóng chuyển chiếc camera này cho Norm và rồi sẽ tham gia tìm kiếm cùng các cậu.
Tobias: Được rồi. Bọn tôi hiểu rồi.
Cả ba tới cửa phòng, Jamie liếc vào trong và thấy Norm đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Jamie: Này, Norm, cậu không sao chứ?
Norm: (Giọng cho thấy cậu ta bị phân tâm) Yeah. Tôi vẫn ổn. Một thứ gì đó ở tòa nhà đằng kia làm tôi chú ý. Chỉ có vậy thôi. Oh, Candice đâu?
* Jamie hướng máy quay lên phía mái nhà của tòa nhà đối diện, nhưng không có gì khác thường được nhìn thấy.
Jamie: Cậu ấy mất tích rồi. Tôi tìm thấy camera của Candice và trông thấy một kẻ khả nghi, nên bọn tôi sẽ đi tìm tên đó trong khi cậu xem xét đoạn phim trong máy của Candice.
Norm: Yeah, thế cũng được.
Đoạn phim đột ngột chuyển từ camera của Jamie sang máy quay cầm tay của Norm, lúc đó đang được đặt nằm trên mặt tủ. Từ góc quay của nó, người xem có thể nhìn thấy mái nhà của tòa nhà đối diện ở phía xa. Lúc này có một thứ gì đó ở trên mái của tòa nhà đối diện. Nó không hiện lên rõ ràng trong đoạn phim, nhưng có vẻ giống một miếng vải phất phơ bay trong gió. Tài liệu tìm thấy trong nhà của Op-547 xác định nó là một entity trong truyện cổ Nhật Bản, với khả năng khiến người ta phát điên hoặc chết. Không có nhiều ghi chép về entity này.
Jamie tung camera của Candice cho Norm và vội vã trở ra cửa. Norm mở máy và chắc là đã cho replay lại đoạn clip máy đã quay được. Đột nhiên, đoạn phim từ camera của Candice xen vào, bắt đầu với việc cô ấy ra khỏi phòng khách sạn và đi về phía máy làm đá.
Khi cô ấy đi khuất ra khỏi tầm nhìn của những người còn lại trong nhóm, có thể thấy rõ là Candice không hề ổn như cô ấy nói. Dáng đi của cô ấy trở nên lảo đảo và cô ấy bắt đầu vấp ngã. Cô ấy thở khò khè, và ta có thể nghe thấy sự gắng gượng trong từng hơi thở. Lạ hơn là đoạn phim càng bị biến dạng nhiều hơn khi sức khỏe của Candice càng suy giảm. Khi cô ấy đến được máy làm đá, đoạn phim gần như không thể xem được. Đột nhiên một bàn tay vươn ra, chạm vào vai Candice, và màn hình không bị nhiễu nữa. Không khí trở nên rùng rợn hơn khi mọi thứ đột nhiên trở nên câm lặng. Candice quay lại và thấy một người phụ nữ gầy guộc đeo một chiếc khẩu trang phẫu thuật.
Candice: Err … xin chào.
Người phụ nữ: (Dịch từ tiếng Nhật) Tôi có đẹp không?
Candice: Xin lỗi?
Người phụ nữ: (Dịch từ tiếng Nhật) Tôi có đẹp không?
Candice: Tôi xin lỗi… Tôi không biết tiếng Nhật…
Người phụ nữ nắm chặt lấy cổ tay Candice.
Candice: Ow! Cô đang làm đau tôi đấy. Làm ơn thôi đi!
Người phụ nữ kéo chiếc khẩu trang phẫu thuật xuống, để lộ ra một vết cắt dài ở miệng, rạch ngang qua cả hai má và khiến hàm dưới của cô ta gần như sắp rời ra.
Người phụ nữ: (Dịch từ tiếng Nhật) Giờ thì tôi có đẹp không?
Candice hét lên khi bị đẩy vào máy bán hàng tự động, làm mặt kính bị vỡ. Camera của cô ấy rơi xuống đất và tiếng thét của cô ấy nhanh chóng nhỏ dần đi. Đó là một entity xuất hiện trong truyền thuyết Nhật Bản. Ghi chú của Op-547 cho tôi biết rằng nó thường nhắm vào trẻ em, và phương thức giết người chủ yếu của entity này là gây ra vết thương vùng miệng giống hệt nó hoặc chém đứt đôi cơ thể nạn nhân ở vị trí thắt lưng.
Đoạn phim quay trở lại chiếu hình Norm, anh ta tắt camera của Candice đi và có vẻ suy sụp.
Norm: Oh Candice… cậu ấy chết rôi. Tôi không thể tin được là cậu ấy đã chết rồi.
Đoạn phim cho thấy Norm tiếp tục thổn thức trong một vài phút, trước khi entity trên mái nhà đối diện gia tăng mức độ rung lắc của nó, chuyển động nhanh và mạnh hơn. Norm từ từ ngước lên nhìn vào nó, và có vẻ như bị rơi vào trạng thái thôi miên. Cậu ta lảo đảo bước tới chỗ cửa trượt và dựa người vào lan can ngoài ban công trong một vài phút. Không hề báo trước, cậu ta vươn người ra với entity đó và rơi xuống. Một tiếng va chạm lớn có thể được nghe thấy, theo sau là tiếng người la hét ở bên dưới.
Đoạn phim đột ngột chuyển sang chiếu hình ghi lại từ máy quay của Beth. Cô ấy đang chạy phía sau cách Tobias một đoạn ngắn, và cả hai đều không nói gì cả. Đột nhiên họ nghe thấy một tiếng thét phát ra từ một con hẻm bên cạnh họ. Cả hai chạy về phía đó, nhưng lại có một tiếng đổ vỡ lớn vang lên từ phía sau. Beth lia camera của mình xung quanh và thấy bóng người mà Jamie đã ghi hình được lúc trước, giờ hắn đang cố trốn thoát khỏi hiện trường. Có thể thấy rõ là hắn ta đang đeo một cái mặt nạ bằng sứ. Tên đeo mặt nạ đã hất đổ một quầy hàng, nhiều khả năng là để thu hút sự chú ý của họ.
Tobias: Tôi sẽ lo tên đó, Beth! Tiếng thét đó nghe có vẻ giống như Candice, cậu tìm cô ấy và mau chóng rời khỏi đây đi!
Tobias vụt chạy đi, đuổi theo tên đeo mặt nạ.
Beth: Cẩn thận nhé Tobias. Chúng ta sẽ gặp nhau sau!
Đám đông những người tụ tập trước đó nhanh chóng tản đi. Tất cả đều tránh mặt Beth, không ai trong số họ nhìn thẳng vào mắt cô. Khi cô tiến đến lối vào hẻm, đám đông gần như đã giải tán hoàn toàn. Beth thở hắt ra và từ từ đi sâu vào bên trong.
Con hẻm đó nằm kẹt giữa hai tòa nhà lớn, và phần lớn ánh sáng từ đường chính không rọi vào được tới đây. Beth cẩn thận lách mình vào trong con hẻm, dừng lại khi cô trông thấy một hình dáng nằm bên cạnh thùng rác.
Beth: Candice? Là cậu à? Cậu có ổn không?
Beth bước tới gần cái hình dáng đó, khi cô tới gần hơn thì một âm thanh nghe như tiếng cào xước có thể được nghe thấy.
Beth: Candice!
Beth tới được đủ gần để nhận ra đó chính là Candice, nhưng cô đứng sững lại ngay lập tức và há hốc miệng kinh hoàng. Candice đã bị cắt đứt đôi người, mất phần cơ thể từ thắt lưng trở xuống, và tiếng cào xước là do xương sống của cô ấy trượt trên bức tường của tòa nhà. “Candice” đột nhiên lao vào tấn công Beth với tốc độ nhanh tới mức sẽ khiến một vài Stalker của chúng ta phải cảm thấy xấu hổ. Chiếc camera rơi xuống đất và cho thấy “Candice” đang ghìm Beth vào tường. Màn hình nhanh chóng bị nhiễu bao phủ, nhưng tiếng kêu thét vẫn có thể được nghe thấy.
Đoạn phim quay trở lại với một cảnh ngắn ghi hình Tobias bị đạp xuống đất bởi một nhóm người đeo mặt nạ sứ. Chiếc camera bị vứt lại trên nền đất, cho thấy Tobias bị lôi vào một con hẻm. Cậu ta phản kháng và đạp vào mặt của một tên đeo mặt nạ. Một chất màu đen chảy ra từ một vết nứt trên mặt nạ, bốc ra một màn sương nhuộm màu đen mờ. Tobias cố gắng vùng dậy và chộp lấy chiếc camera. Cậu ta đột nhiên có vẻ hoảng hốt và nện cái máy quay vào đầu một tên đeo mặt nạ. Màn hình tối đen nhưng âm thanh của cuộc ẩu đả vẫn còn tiếp tục thêm năm phút nữa. Không rõ đã có chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian đó.
Đoạn phim lại chuyển sang chiếu hình từ góc nhìn của Jamie. Cậu ta đã quay trở lại khách sạn và trông cực kỳ lo lắng.
Jamie: Jamie Lyndhurst đây, tôi muốn ghi hình lại chuyện này, phòng trường hợp có gì đó xảy ra với tôi. Chết tiệt, chắc chắn là sắp chuyện xảy ra với tôi rồi. Tất cả bạn bè của tôi đã chết hoặc mất tích. Norm nhảy từ ban công khách sạn. Beth, Candice và Tobias thì đang mất tích. Tôi không hề nhìn thấy họ suốt hai ngày nay. Tôi chỉ có thể phỏng đoán là cái tên đeo mặt nạ mà tôi trông thấy lần trước, có liên quan gì đó tới toàn bộ chuyện này. Mặc dù vậy, tôi không định từ bỏ đâu. Họ sẽ không bỏ rơi tôi, và tôi cũng sẽ không bỏ rơi họ.
Có một tiếng cào xước phát ra từ phía ban công. Jamie đặt máy quay xuống, nhưng ống kính lại hướng vào cửa phòng, đối diện với ban công.
Đoạn dưới đây chỉ là âm thanh nghe được từ đoạn phim.
Jamie: (Từ phía xa của căn phòng) Candice? Ôi Chúa ơi, Candice tôi sẽ kéo cậu lên! Bám chắc vào!
Tiếng mở cửa trượt bằng kính vang lên, và một tiếng cào xước lớn có thể được nghe thấy.
Jamie: Ôi đệch, Candice?!
Một tiếng rú hoang dại vang lên khi “Candice” lao vào tấn công Jamie. Tiếng thịt bị xé và âm thanh máu me nội tạng bị văng ra có thể được nghe thấy trong khoảng một hai phút, trước khi cánh cửa dẫn ra hành lang bật mở. Một người đeo mặt nạ đi vào và nhặt chiếc camera lên. Khi tên đó quay người, phần ban công có thể được nhìn thấy, dù không rõ lắm, bị bao phủ bởi máu và các khối thịt nằm vương vãi. Hắn ta hướng camera vào mặt mình một lần nữa, trước khi máy quay tắt và đoạn phim kết thúc.
Phân tích: Tất cả các thành viên trong đội của Jamie Lyndhurst cuối cùng được báo cáo là mất tích, theo Tokyo Metropolitan Force (Lực lượng cảnh sát Tokyo). Đoạn phim này thực ra được gửi tới cho CIA từ Bộ phận nghiên cứu paranormal của Nhật Bản: YGY. Chúng tôi tin là YGY muốn củng cố hơn vị thế của mình đối với CIA, đơn vị mà họ cho là bộ phận nghiên cứu paranormal của Mỹ. Họ rõ ràng không hề để tâm đến sự tồn tại của chúng ta (O440). Cuộn băng đặc biệt này được tìm thấy khi đang bị khóa trong Artifac Bunker (Hầm chứa hiện vật) của CIA. Chúng tôi có nhiều tay trong cài cắm, thỉnh thoảng lại tuồn ra một số tài liệu và hiện vật.
Về phía Tổ chức, có vẻ như chúng ta không phải làm gì nhiều với chuyện này. Tới khi những tên đeo mặt nạ sứ đó tấn công lãnh thổ của chúng ta, chúng không phải là mối nguy hại lớn. Tôi tin rằng chúng sẽ được phân loại là một giáo phái thờ phụng các entity cấp thấp.
Điều này thực sự đã mở ra một hướng nghiên cứu mới. Chúng tôi có một đội ngũ nhỏ tìm hiểu lý do tại sao những hồn ma và các entity trong truyền thuyết Nhật Bản chỉ tồn tại duy nhất ở Nhật. Liệu chúng có phải là Tulpa hay không? Hay là có một entity mạnh hơn cư ngụ tại đó và khiến các entity cấp thấp hơn xuất hiện? Việc điều tra lý do này được xếp là một dự án với mức độ ưu tiên thấp.
Tình trạng hồ sơ: Đóng.
Update ngày 22/04/06: Tobias được tìm thấy là vẫn còn sống.
Dưới đây là những chỉnh sửa cuối cùng của Op-547 đối với hồ sơ này, trước khi nó được gửi đến như một lời kêu cứu.
Tên tôi là ____ _______ và tôi là người thực hiện bản ghi mô tả những gì diễn ra trong đoạn phim này. Mã số nhân viên của tôi là Op-547, và tôi đã được cho nghỉ phép để làm việc này tại nhà. Hồ sơ này ban đầu được chuyển cho tôi do hiểu biết của tôi về thần thoại Nhật Bản. Không vòng vo nữa, tôi tin rằng có một thứ gì đó hiểm ác ẩn giấu trong đoạn phim này. Tôi sẽ giải thích tất cả mọi thứ thật rõ ràng và vờ như đang tiếp tục gửi đi các bản update cho hồ sơ này như bình thường. Hy vọng rằng Tổ chức sẽ cử người đến hỗ trợ. Hy vọng rằng tôi sẽ sống sót.
Ngay từ khi bắt đầu dự án, tôi đã cảm thấy bất an. Trước đây, tôi đã từng xem nhiều hình ảnh và video kinh dị, nhưng có điều gì đó ở đoạn phim này khiến tôi thấy phải cảnh giác cao độ. Tôi cố lờ cái cảm giác đó đi, cho rằng đó là sự bồn chồn và niềm hứng thú khi tôi có thể làm việc với một hồ sơ mà tôi thực sự có kiến thức về chủ đề được nhắc đến. Mặc dù vậy, cảm giác khó chịu vẫn không biến mất. Tôi bắt đầu thấy bóng người xuất hiện ở khóe mắt của mình, tần suất gần như liên tục. Tôi một lần nữa lại gán chuyện đó với nỗi háo hức được làm việc với hồ sơ này, và cố gắng lờ đi những gì mình đang cảm thấy.
Nguồn gốc nỗi bất an của tôi là người phụ nữ trẻ, người đã xuất hiện nhiều lần liên tục ở phía sau các cảnh quay. Cô ta là người phụ nữ đã treo cổ tự sát, người mà các thành viên khác trong đội của Lyndhurst dường như không thể nhìn thấy. Mỗi lần tôi tua lại đoạn phim để ghi lại lời của những người trong video, hoặc khi tôi muốn kiểm tra thêm một chi tiết nào đó, tôi luôn thấy khiếp sợ khi phải tua đến bất cứ đoạn nào mà tôi biết cô ta sẽ xuất hiện. Người phụ nữ đó không hề làm gì ác ý; rõ ràng cô ấy chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào người quay phim. Trông thì có vẻ rùng rợn và đáng sợ, nhưng cô ta vô hại đối với tôi. Ít nhất thì tôi đã nghĩ vậy.
Đó là một vài điều tôi đã không nhận thấy ngay từ đầu và nếu tôi có nhận ra, uhm, có lẽ tôi đã không tự nhốt mình trong nhà với các phương tiện liên lạc với thế giới bên ngoài bị vô hiệu gần hết. Sau khi xem lại đoạn phim tới lần thứ năm hoặc sáu, tôi nhận ra một số thứ. Đầu tiên là người phụ nữ treo cổ không hề xuất hiện trong bất kỳ cảnh quay nào khác sau phần chuyển cảnh với màn hình tối đen trong một thời gian dài, ngay sau đoạn chuyển cảnh đó là cảnh cuộc hội thoại trong con hẻm. Tôi thấy chuyện đó kỳ lạ bởi rõ ràng cô ta đã rất cố gắng để luôn xuất hiện trong các cảnh quay trước. Tại sao cô ấy đột nhiên biến mất trong các đoạn phim sau này? Suy nghĩ ban đầu của tôi là người phụ nữ treo cổ đó đã cảm thấy sợ hãi trước sự hiện diện của các thực thể siêu nhiên khác mà nhóm của Lyndhurst đã chạm trán.
Điều thứ hai tôi nhận thấy là cô ta luôn luôn nhìn thẳng vào ống kính camera. Cô ta chưa một lần đưa mắt nhìn xung quanh vào những người khác trong đội. Tôi đã nghĩ là cô ta có hứng thú đặc biệt với người quay phim, nhưng vai trò cầm máy được thay đổi nhiều lần, vậy mà cô ta vẫn cứ nhìn chằm chằm vào camera. Thực ra, tôi nhớ ban đầu tôi đã nghĩ rằng chuyện đó giống như thể cô ta đang cố gắng nhìn thẳng vào người xem đoạn phim, như thể cô ta đang nhìn xuyên qua camera vào tôi.
Tới lần xem thứ sáu, tôi không thể bỏ khỏi đầu cái ý nghĩ rằng cô ta đang “chuyển động”. Tôi không có lý do chính đáng nào để nghi ngờ chuyện đó. Cô ta không hề biến mất từ khung hình này rồi xuất hiện lại ở khung hình khác, hoặc làm bất cứ điều gì tương tự, nhưng tôi xem lại cảnh treo cổ ban đầu của cô ta và chụp ảnh màn hình nhiều lần tại cùng một thời điểm. Cô ta thực sự thay đổi tư thế, cho dù sự sai khác là rất nhỏ. Khi đó tôi đổ lỗi cho sự căng thẳng. Tại sao? Tại sao tôi lại làm thế cơ chứ? Tự huyễn hoặc bản thân ư, có thể lắm. Có lẽ tôi chỉ muốn tin rằng đó là kết quả của stress. Tôi vẫn tin là nếu tôi dừng lại tại thời điểm đó, có lẽ tôi đã được an toàn. Nhưng có lẽ đó chỉ là chút mơ tưởng viển vông của tôi mà thôi.
Một thời gian dài trôi qua, với tôi vẫn cố giả vờ như thể mọi chuyện vẫn ổn. Tất cả diễn ra trong một khoảng thời gian không rõ ràng, bởi tôi tự chôn vùi bản thân trong công việc nên tôi thực sự không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Những gì tôi nhớ được là tôi đứng dậy và rời khỏi bàn máy. Ở phía bên kia căn phòng đối diện máy tính của tôi, có một tấm gương treo tường khá lớn. Lúc tôi tới gương và bắt đầu dụi mắt cũng là lúc tôi cũng nhận được mẩu bằng chứng cuối cùng tôi cần để nhận ra là mình đang gặp nguy hiểm. Trong khi tôi đang nhìn chằm chằm vào gương và than vãn về sự thiếu ngủ của mình, tôi đưa mắt nhìn vào hình phản chiếu của màn hình máy tính ở trong gương. Trước khi rời máy, tôi đã dừng đoạn phim đúng chỗ khi người phụ nữ xuất hiện trên màn hình. Đầu cô quay về phía tôi và cô ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi đi một chút xa khỏi gương, trong khi mắt vẫn nhìn vào hình cô ta hiện lên trong hình phản chiếu của màn hình máy tính ở trong gương. Đúng như tôi đã dự đoán, đầu cô quay và dõi theo khi tôi đi ngang qua phòng. Rõ ràng người cầm camera không phải là người cô ta nhìn chằm chằm vào, mà là tôi. Tôi đột ngột không nhìn vào gương nữa mà quay lại bàn máy, nhưng cô ta không còn ở trên màn hình nữa. Cô ta biết là tôi đã biết.
Tôi nhanh chóng rời khỏi nhà mình và dành một vài ngày trên đường. Dựa trên những gì tôi đã đọc từ trước, tôi biết entity mà tôi gặp phải là một Onryō. Chúng thực chất là những hồn ma còn nán lại thế giới này do oán hận hoặc mong muốn báo thù gì đó. Chúng được biết là có xu hướng bám lấy một vật dẫn hoặc gì đó tương tự, trong trường hợp không có ai xuất hiện trong phạm vi của chúng để “ám”. Tôi đoán rằng người phụ nữ treo cổ đã quyết định “ám” các cảnh quay từ mấy máy camera, dùng nó như một phương tiện để tồn tại và thực hiện bất kỳ sự trả thù nào mà cô ta đang tìm kiếm. Vấn đề là bây giờ cô ta đã đánh dấu tôi. Cô ta bám theo tôi bất kể là tôi tới chỗ nào. Khi tôi liếc vào bất kỳ bề mặt phản chiếu nào, tôi đều thấy cô ta đang nhìn xuống tôi. Cuối cùng cô ta đã táo bạo hơn và bắt đầu tung đòn nhử tại những địa điểm mà cô ta tấn công tôi. Người bê vác, nhân viên khách sạn, và người dọn phòng đều nhận lấy cái chết khi ở xung quanh tôi. Bất kỳ điện thoại nào tôi nhấc lên đều không sử dụng được, còn tôi cũng không rõ căn cứ hiện tại của Tổ chức ở đâu. Đó là khi tôi nghĩ ra kế hoạch này để trở về nhà và gửi đi một báo cáo. Hy vọng sẽ có người tới hỗ trợ.
Khi trở về nhà, tôi thấy phần lớn căn nhà vẫn còn nguyên như lúc tôi đi. Mọi thứ không bị xáo trộn, không thấy biểu hiện của những thứ siêu nhiên, dị thường, không có gì cả. Điều duy nhất cho thấy có gì đó không bình thường đang diễn ra tại căn nhà của tôi là việc máy tính của tôi bắt đầu chiếu các đoạn phim, chính là đoạn video mà tôi đang thực hiện bản ghi. Đoạn phim đang chạy tới chỗ mà lẽ ra phải là đoạn chuyển cảnh với màn hình tối đen kéo dài, theo sau là cảnh quay trong hẻm. Tuy nhiên, lần này, thay vào đó là một thứ khác xuất hiện trên màn hình.
Một cảnh quay chất lượng thấp bắt đầu chạy, cho thấy một người đang cầm camera và bước đi chậm rãi trong một khu rừng. Tôi không mất nhiều thời gian để nhận ra được khu rừng đó chính là Aokigahara, và một lúc sau thì người cầm máy đã tới địa điểm mà cặp đôi treo cổ được tìm thấy. Camera được đặt trên mặt đất ở phía trước cái cây nơi họ treo cổ, và cùng với nó là một sự thật kinh tởm được hé lộ. Người chồng xuất hiện trong những cảnh quay trước đó từ từ bước vào khung hình, kéo lê người vợ phía sau. Hắn ta mất chút thời gian để chuẩn bị thòng lọng và cái gốc cây hắn định dùng trong vụ tự sát. Sau khi nhấc cơ thể vẫn còn bất động của cô vợ lên đặt dựa vào mình, hắn ta bước khỏi gốc cây cùng cô ấy. Màn hình bắt đầu mờ dần và quay lại chiếu tiếp về chuyến đi tới Nhật Bản của đội săn ma Lyndhurst như trước.
Đây là những gì Onryō muốn tôi nhìn thấy: cái chết của cô ta. Chắc hẳn cô ấy đã phản đối việc tự sát, và người chồng đã tấn công cô ta. Sau đó hắn đã sát hại cô ta, kết hợp tự tử luôn. Từ những gì tôi biết, như vậy là đủ để khiến hồn ma cô ta nổi giận. Khi chồng cô ta chết, cô ta mất mục tiêu thực sự để ám, nên tôi đoán là cô ấy trú ngụ trong đoạn phim nhằm tìm kiếm nạn nhân mới. Mục tiêu mới đó rõ ràng là tôi. Vậy nên, bất kỳ ai đọc được những phần update này mà tôi gửi đến, xin hãy gửi người đến hỗ trợ. Làm ơn giúp tôi với. Tôi thật sự nghĩ rằng người phụ nữ bị treo cổ đó sẽ cố gắng lấy mạng tôi trong một hoặc hai ngày nữa thôi.
Đây là bản update cuối cùng từ Op-547. Cậu ta đã mất tích khi một đội được cử đến để giải cứu. Xem xét kỹ đoạn phim cho thấy “người phụ nữ bị treo cổ” mà cậu ta nhắc đến không hề có mặt trong tất cả các cảnh quay. Người đàn ông mà đội của Lyndhurst tìm thấy treo cổ một mình. Chúng tôi tin rằng Onryō đã siêu thoát hoặc rời khỏi đoạn phim, nhưng việc hoàn thiện bản ghi cho phần còn lại của đoạn phim vẫn được thực hiện dưới sự giám sát và an ninh nghiêm ngặt (để đề phòng rủi ro).
—————————————-
Chào NoSleep, Secrets đây. Hồ sơ này ngốn khá nhiều thời gian và có một vài trục trặc, nhưng cuối cùng thì tôi cũng đã hoàn thành. Whew. Bạn biết đấy, tôi nghĩ là hồ sơ này đã phải qua 5 hoặc 6 phần mềm chỉnh sửa văn bản khác nhau, với số lượng định dạng file cũng nhiều tương tự. Đừng bao giờ làm thế nhé, đó là một ác mộng và bạn sẽ mất đi rất nhiều đoạn text.
Thực ra thì Hồ sơ này quá dài và vượt quá giới hạn 40000 chữ của Nosleep. Vì vậy mà tôi phải đưa phần trình bày của người làm bản ghi xuống chỗ comment. Oh xem này, tôi cũng phải cắt đoạn này và đưa xuống chỗ comment nữa. Tôi thực sự xin lỗi về sự bất tiện này.
Dù sao thì, không có gì đặc biệt xảy ra với tôi cả. Không có chuyện dị thường gì hết. Cuộc sống thực vẫn tiếp diễn như bình thường. Bắt đầu một kênh youtube vớ vẩn, có người yêu, mua xe, được thăng chức, và tìm được một nơi ở mới. Những chuyện bình thường trong cuộc sống của một người trưởng thành.
Có một chuyện khác tôi muốn đưa ra trước khi đăng hồ sơ này lên NoSleep. Tôi đang nghĩ tới việc dùng một cái tên giả để xuất bản 20 Hồ sơ đầu tiên và đưa chúng tới với nhiều người hơn. Tôi muốn xem xem công chúng nghĩ thế nào. Quan trọng hơn là nếu như có các bản cứng của các Hồ sơ được phát tán ngoài kia, có lẽ O440 sẽ gặp khó khăn hơn trong việc che giấu chuyện này, nếu như có lúc nào đó họ định làm thế. Và, đương nhiên là sẽ thật tốt nếu kiếm thêm được chút tiền ăn trưa. Đồ ăn không tự trả tiền. Tôi không định bán với giá cắt cổ. Chủ yếu là để mọi người có được một bản cứng hoặc một bản E-Book thật rẻ được biên tập cẩn thận, nên tôi sẽ rà soát lại các Hồ sơ cũ và sửa những lỗi chính tả, có thể còn tìm một họa sĩ minh họa để phác thảo các entity dựa trên miêu tả về chúng. Chỉ là chút suy nghĩ của tôi mà thôi, mọi người cứ thoải mái cho ý kiến nhé.
Bảo trọng nhé NoSleep. -Secrets
************************************
Comment của thành viên Reddit Nosleep và trả lời của Secrets
kaitxx: Thế, chuyện gì đã xảy ra với Tobias?! Bởi cậu ta đã được phát hiện là còn sống đúng không? Tôi thực sự tò mò muốn biết cậu ta sẽ nói gì.
Organizing_Secrets: Đó cũng là điều mà tôi muốn biết. Tôi đã rà soát hồ sơ rất nhiều lần để chắc chắn là tôi không bỏ sót điều gì. Lần cuối cậu ta được nhắc đến là ở trong vụ ẩu đả đó. Tôi cũng đọc thêm một vài hồ sơ tiếp theo, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy có chỗ nào nhắc đến Tobias.
Tuy nhiên, nếu bạn muốn biết suy nghĩ của cá nhân tôi thì đây: trong hồ sơ có nói rằng Tobias có một thành viên gia đình hoạt động trong lĩnh vực “săn ma”. Chúng ta biết là cậu ấy sống sót, nên tôi đoán là hoặc cậu ta đã thoát khỏi cuộc ẩu đả ngay lúc đó, hoặc cậu ta trốn được vào một thời điểm nào đó sau này. Cậu ta có thể đi nhờ máy bay hoặc tàu thuyền gì đó đến bờ tây của nước Mỹ, và hội ngộ với thành viên gia đình đó. Tôi đoán là sẽ có chuyện khác thường xảy ra một khi cậu ta quay lại.
—————————
AMPforever: Tôi rất vui là không có bức ảnh nào đi kèm với hồ sơ này.
Organizing_Secrets: Để tôi nói rõ hơn một chút. Các entity trong hồ sơ này là những thực thể khá nổi tiếng đã xuất hiện trong văn hóa dân gian Nhật Bản từ rất lâu rồi. Chuyện đó gợi đến những câu hỏi về việc làm sao những thực thể này có thật hoặc không, nhưng vấn đề đó có lẽ sẽ được thảo luận vào ngày khác.
Thực thể tấn công Candice có vẻ là Người Đàn bà bị rạch miệng, hay còn gọi là Kuchisake-ona. Thực ra là có một vài bộ phim kinh dị Nhật Bản được sản xuất lấy cô ta làm chủ đề chính. Nếu tôi nhớ không lầm thì những bộ phim đó hơi giống kiểu Candy Man (tên một bộ phim kinh dị Mỹ).
Candice chết và trở thành một Teke Teke. Những thực thể này thường là những người bị ngã vào đường ray xe lửa và bị cắt làm đôi khi tàu chạy qua. Kết quả là bạn có một thực thể chỉ còn phần thân trên, chạy loăng quăng tại các khu đô thị của Nhật Bản, cố gắng tìm cách giết người.
Nhưng tôi vẫn chưa xác định được đám người đeo mặt nạ đó là gì. Có thể là thành viên của một giáo phái. Có thể là một nhánh khác thường của Yazuka. Có thể chính là YGY. Chúng cũng có thể là một loại entity nào đó nữa. Ai mà biết được?
Norm nhìn thấy một thứ có vẻ giống với Kunekune. Điều khác thường là ở chỗ Kunekune được mô tả là hay xuất hiện trên các cánh đồng ở khu vực nông thôn, nên thật lạ khi một thứ giống với nó lại xuất hiện ở giữa một khu vực thành thị.
Mặt tích cực là bạn có thể dùng google image tìm kiếm hình ảnh của những thực thể đó để có được những cơn ác mộng thật tuyệt vời.
Tên dịch giả: Binzo
Nguồn: reddit