Case File #2 Banner Station
Hồ sơ: 002-Volos
Ngày: 25/8/1986
Địa điểm: Trạm Banner, Nam Cực
Đối tượng:
ASSTF (Anti-Soviet Special Task Force) (Lực lượng đặc nhiệm chống Liên Xô), Đơn vị số 7
Thực thể: Volos, Thần Chết trong văn hóa / tín ngưỡng Slavic
Các báo cáo đầu tiên do các thành viên của ASSTF Đơn vị số 7 cung cấp
Đại úy James Alders, Chỉ huy của Chiến dịch Novolazarevskaya
Ngày thứ nhất: Nhóm của chúng tôi di chuyển vào căn cứ nhờ sự che giấu của các nhà nghiên cứu Hoa Kỳ. Trạm Novolazarevskaya cách khoảng 10 dặm về phía bắc của Trạm Banner, một căn cứ mới được đặt tên. Nhiệm vụ là điều tra, kiểm tra tính chính xác của các khẳng định và thông tin bị rò rỉ cho rằng Trạm Novolazarevskaya thực tế là một cơ sở nghiên cứu siêu vũ khí của Liên Xô. Nếu chúng tôi xác nhận được sự hiện diện của những vũ khí như đã nói ở trên, chúng tôi có nhiệm vụ tiêu diệt tất cả các nhân viên ở trạm và tịch thu hoặc phá hủy vũ khí đó cùng toàn bộ các tài liệu liên quan.
Đội của tôi bao gồm mười lăm Lính Đặc nhiệm, cộng thêm cả bản thân tôi nữa. Một công dân tên là Matthew Hoffer cũng đã được chỉ định vào đơn vị của chúng tôi với vai trò là một chuyên gia. Không rõ hắn ta là chuyên gia trong lĩnh vực gì. Toàn bộ chuyện này chắc chắn có gì đó không bình thường, nhưng tôi không được trả lương để mà phàn nàn về điều đó.
Ngày thứ 7: Mọi người đều đã ổn định trong căn cứ (Trạm Banner). Weld và Shaffer có xô xát chút ít. Không có gì khác thường. Chuẩn bị cử hai người đi trinh sát cái trạm Liên Xô đó vào ngày mai. Ngoài ra, Hoffer có vẻ đặc biệt xa cách. Hắn ta có lẽ đơn giản là thấy bị đe dọa bởi thực tế rằng hắn đang bị mắc kẹt ở cái địa ngục giá lạnh này với một đống lính đặc nhiệm, nhưng dù thế nào đi nữa thì tôi vẫn sẽ để mắt đến hắn ta. Hắn cũng không đóng góp gì nhiều và khi tôi hỏi hắn chính xác thì tại sao anh lại tới đây, hắn nói: “Tôi chỉ hành động trong một số trường hợp nhất định” và sau đó thì chìa ra tờ lệnh Liên bang về việc không được phép tiết lộ. Những bí mật ẩn giấu trong một nhiệm vụ bí mật. Tôi ghét cái kiểu James Bond vớ vẩn đó.
Ngày thứ 8: Allers và Weld đã báo cáo lại. Trạm Novolazarevskaya có vẻ như đã bị bỏ hoang, ngay cả cửa trước cũng để mở rộng. Điều này vượt xa những gì tôi dự đoán. Daniels và tôi đã thảo luận và kết luận rằng một vũ khí sinh học có thể đã gặp trục trặc và gây sự cố ngoài ý muốn. Anh ta bảo đảm với tôi rằng chúng tôi có đủ các thiết bị cho phép chúng tôi kiểm tra căn cứ đó. Tôi cử đi năm người, do Reynolds phụ trách. Họ có nhiệm vụ xâm nhập vào trạm Novolazarevskaya và thông báo cho chúng tôi bằng radio xem liệu căn cứ đó có thực sự bị bỏ hoang hay không.
Ngày thứ 10: Sau hai ngày ở trong tình trạng báo động cao do đội của Reynolds không báo cáo lại, cuối cùng chúng tôi cũng thu được chút gì đó từ radio của họ. Âm thanh ngắt quãng và khó hiểu nhưng cụm từ “gửi cứu viện” có thể được nghe thấy rõ. Shaffer sẽ ở lại đây (Trạm Banner) với Hoffer. Những người còn lại trong đội sẽ tới Trạm Novolazarevskaya. Nếu có thể cứu được dù chỉ một người thôi khỏi bất kỳ chuyện gì đã xảy ra ở đó, tôi sẽ làm.
Ngày thứ 11: Đó là một cơn ác mộng chết tiệt. Chúng tôi đã đến Trạm Novolazarevskaya và tất cả mọi thứ đều giống như những gì đã được báo cáo trước đó. Cửa trước mở rộng. Không có đèn. Không có điện. Không có sự sống. Tôi đã ra lệnh không cho tất cả các thành viên trong đội tiến vào căn cứ. Daniels giỏi làm bác sĩ hơn là làm một người lính nên tôi bảo anh ta và hầu hết những người trong đội ở lại trên đỉnh một ngọn đồi cách đó khoảng một phần tư dặm. Weld, Osa, Mendez, và bản thân tôi thận trọng tiến đến những cánh cửa mở rộng dẫn vào bên trong tòa nhà.
Bản thân Trạm Novolazarevskaya bao gồm ba mô-đun nghiên cứu khác nhau và một khu nhà ở. Weld và Osa tìm kiếm tại mô-đun nghiên cứu đầu tiên trong khi Mendez và tôi làm nhiệm vụ đó ở mô-đun thứ hai. Ngoài việc thiếu điện và hoàn toàn im ắng, mọi thứ đều khá là bình thường. Không có dấu hiệu của một vụ ẩu đả. Không có vết đạn. Không có máu. Tất cả chúng tôi tập trung lại ở (trước cửa) mô-đun nghiên cứu thứ ba, nơi bạn phải đi qua để tới được khu nhà ở.
Đáng lẽ tôi phải biết điều gì sắp đến vào cái gây phút chúng tôi phá cửa xông vào và khi cái mùi đó phảng phất lan tới chỗ chúng tôi, mùi tanh của máu. Thế rồi tôi đứng đó, hoàn toàn kinh hãi trước cái khung cảnh trước mặt. Nó thực sự khủng khiếp. Đó rõ ràng là hiện trường của một vụ thảm sát tàn bạo và ác độc. Máu và những khối nhỏ thịt bắn đầy lên các bức tường và trần nhà. Xác bị cắt mất một nửa của những người đàn ông nằm rải rác trên bàn và trên ghế. Một cái xác chắc hẳn đã bị quăng vào tường rất mạnh tới mức nó lún nửa chừng vào trong tường và bị kẹt lại ở đó. Và còn có một cái xác khác ở trong một góc của căn phòng có lẽ sẽ ám ảnh tôi đến cuối đời. Người đàn ông đó ngồi dựa vào tường với khuôn mặt nhìn thẳng lên trần nhà. Hẳn là hàm của anh ta đã bị biến dạng nghiêm trọng bởi một cánh tay đã bị cắt lìa bị đẩy thẳng xuống cổ họng của anh ta, bàn tay bị đẩy xuống trước nằm sâu trong cơ thể người đó nên không thể nhìn thấy, chỉ còn phần vai của cánh tay nhô ra khỏi miệng. Bởi một số lý do mà cái xác đó cứ thu hút sự chú ý của tôi khiến tôi nhìn kỹ hơn: đôi mắt của anh ta rõ ràng là đang tập trung vào cánh tay đó trong giây phút cuối đời của mình, có nghĩa là anh ta hoàn toàn tỉnh táo khi chuyện đó xảy ra. Ngoài điều đó ra, anh ta trông giống với mọi người Liên Xô khác.
Chúng tôi nhanh chóng kiểm tra căn phòng, không có xác chết nào thuộc về đội của tôi. Cả bốn người chúng tôi tập trung tại cửa vào khu nhà ở và gỡ một cánh tay bị cắt lìa ra khỏi tay nắm cửa. Hẳn là một ai đó đã cố gắng thoát ra khỏi căn phòng nhưng không thành công. Osa phá cửa còn Mendez và bản thân tôi thì chuẩn bị súng ống sẵn sàng và bước vào trong.
Các khu nhà ở có giường tầng xếp dọc các bức tường và nó là khá bình thường, chỉn chu. Chúng tôi nhanh chóng tiến hành kiểm tra. Không có gì ở dưới giường, không có gì đáng chú ý trong các tủ, tóm lại là chẳng có gì trong phòng cả. Còn có một cánh cửa ở phía bên kia của căn phòng mà tôi đoán là nó có thể dẫn ra nhà bếp. Trong khi Osa và Mendez lục soát căn phòng kỹ hơn thì Weld và tôi tiến tới cánh cửa nhà bếp. Anh ta phá bung nó ra và tôi thì hướng khẩu súng trường của mình vào trong bóng tối.
Ngay lập tức tôi bị quật ngã xuống đất. Một cái gì đó đã nhảy lên người và tấn công tôi. Trong lúc tôi vật lộn với cái thứ đó, tôi lờ mờ nghe thấy Weld gọi những người khác tới để giúp đỡ. Tôi không nghe được thứ đó nói gì cũng như không thể nhìn thấy cái gì đang tấn công tôi. Tôi tung ra một vài cú đấm mạnh vào nơi mà tôi đoán là một khuôn mặt. Đèn pin của tôi đã bị rơi cùng với khẩu súng trường của tôi khi tôi bị quật ngã xuống đất. Kẻ tấn công tôi lùi lại và di chuyển ra xa. Tôi quờ quạng nhặt lấy súng, và quan trọng hơn là nguồn ánh sáng của mình và bắt đầu lia nó xung quanh. Cuối cùng tôi đã tìm thấy người tấn công tôi trong góc của căn phòng. Wilkens, một trong những người tôi cử đi với Reynolds ba ngày trước. Cậu ta thu mình lại và nép sát vào tường nhiều nhất có thể, nắm chặt một thứ trông giống như một cuốn sách cũ.
Chúng tôi cố gắng nói chuyện với cậu ta trong vài phút nhưng không lấy được bất cứ thông tin gì. Trong nhà bếp cũng chẳng có gì hết. Tôi hạ lệnh rời khỏi đó. Chúng tôi không tìm thấy bất cứ điều gì và tôi cảm thấy mất bình tĩnh bởi toàn bộ chuyện này.
Chúng tôi gặp lại tất cả mọi người ở bên ngoài và nói với họ những gì đã xảy ra. Phản đối lời khuyên của tôi, Daniels yêu cầu được đưa đến mô-đun nghiên cứu thứ ba. Khuôn mặt anh ấy trắng bệch như tuyết khi anh ta quay trở về.
“Anh có nghĩ rằng đó là một cuộc tấn công gây ra bởi động vật?” Tôi nhớ anh ấy đã hỏi như thế. “Không biết. Loại động vật nào làm tất cả những điều đó thế rồi lại không ăn bất kỳ cái xác nào?”. Anh ta nhún vai và tất cả mọi người đi xe trở lại Trạm Banner trong im lặng. Ngoại trừ Wilkens, cậu ta bắt đầu rên rỉ những âm thanh đau đớn theo nhịp từng phút hoặc hơn. Vẫn giữ cái cuốn sách chết tiệt đó. Không ai có thể khiến cậu ta bỏ nó ra.
Chúng tôi trở về căn cứ và tôi thậm chí không thể nói cho Hoffer và Shaffer biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi chỉ lê bước đến văn phòng của mình và bắt đầu viết báo cáo này. Phải cho những suy nghĩ của tôi ra khỏi đầu. Daniels đã đưa Wilkens tới phòng y tế và đang kiểm tra sức khỏe của cậu ta cũng như cố gắng để khiến cậu ấy nói chuyện. Tôi sẽ uống rượu cho đến khi thiếp đi, mặc xác các quy định.
Báo cáo của Emerson Daniels và cuộc phỏng vấn Brian Wilkens
Hôm nay là ngày thứ mười một của Chiến dịch Novolazarevskaya. Mặc dù ban đầu tôi được chỉ định vào nhóm này, là bởi trước đây tôi đã được đào tạo về lĩnh vực sức khỏe tâm thần, và tôi ở đây để giúp các đồng đội của tôi đối phó với môi trường khắc nghiệt mà chúng tôi được cử tới để làm nhiệm vụ, nhưng giờ đây có vẻ như tôi sẽ phải sử dụng những gì tôi biết để tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với Wilkens, Reynolds, và những người khác.
Thể chất của cậu ta ổn, ngoại trừ việc không được ngủ trong nhiều ngày, thiếu thực phẩm, nước uống, vv… Một điều kỳ lạ khác là cuốn sách đó. Tôi đã có một vài cơ hội để quan sát nó kỹ và nó có vẻ cũ, thực sự cũ. Tôi thấy những thứ trông giống như những con rắn và một số hình dạng của gia súc hoặc lợn rừng trên trang bìa. Trang bìa dường như được làm bởi một loại da được xử lý cẩn thận tuy nhiên đã bị xơ mòn đi nhiều. Không có dòng chữ nào trên bìa mà tôi có thể nhìn thấy nhưng tôi nghi ngờ khả năng quyển sách đó được viết bằng tiếng Anh. Wilkens hẳn đã nắm chặt lấy nó từ khi đội của cậu ta làm nhiệm vụ ở cái trạm Liên Xô đó. Quá trình huấn luyện của tôi đã dạy cho tôi một vài điều: Khi tâm trí bị chấn động đột ngột do một cảnh tượng hoặc tình huống khủng khiếp, vv…, bệnh nhân thường bám lấy một đồ vật có ý nghĩa quan trọng. Rõ ràng cuốn sách đó rất quan trọng, nhưng tại sao? Tôi nghĩ rằng tôi sẽ cố gắng “mượn”
lấy nó từ tay cậu ta trong chốc lát sau khi loại thuốc an thần tôi đưa cho cậu ấy bắt đầu có tác dụng. ( còn tiếp )
Tên dịch giả: Binzo
Nguồn: reddit