Hồ sơ số 16: Helvetinjärvi, Phần Lan

Case File #16 Helvetinjärvi, Finland
Hồ sơ số 16: Helvetinjärvi, Phần Lan

Hồ sơ: 016-662

Ngày: 07/07/2009

Địa điểm: Helvetinjärvi (tên một công viên quốc gia), Phần Lan

Đối tượng: Daniel Reed

Entity: Piru

hs16a

Các đoạn phim sau đây được lấy từ một chiếc camera do Mr.Reed sở hữu.

Trên màn hình xuất hiện hình ảnh một người phụ nữ đang đóng gói hành lý trong phòng ngủ của mình. Cô ấy quay lưng lại với chiếc camera, trong khi người quay phim từ từ tiến lại gần.




Daniel: Hù! (Anh ta chạm vào người cô gái bằng bàn tay không cầm máy)

Người phụ nữ thốt ra một tiếng đầy kinh ngạc trước khi quay lại và cười lớn. Hai người ôm lấy nhau và chiếc camera được đặt xuống bên cạnh giường. Cặp đôi trẻ không còn xuất hiện trong khung hình của camera, nhưng tiếng họ hôn nhau có thể được nghe thấy.

Lisa: Chúng ta sẽ có một chuyến đi tuyệt vời, phải không?

Daniel: Tất nhiên rồi Lisa! Em, anh, Tom, và Cindy. Chúng ta sẽ có một chuyến đi ra trò, và chúng ta có được cơ hội này tất cả là nhờ có em đấy.

Lisa: Em không làm bất cứ điều gì cả, Dan.

Daniel: Em có may mắn đã tìm thấy gia đình thất lạc đã lâu của mình, và họ thì sẵn sàng trả tiền cho em và bạn thân của em tới gặp họ. Em sẽ gặp được một người thật sự có máu mủ với mình, còn tất cả chúng ta thì sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời vui chơi ở Phần Lan. Mà không phải trả một đồng nào cả!




Lisa: Mặc dù vậy, cái cách mà họ sốt sắng muốn gặp em thật là lạ lùng. Ý em là, em chưa bao giờ gặp cha hoặc mẹ đẻ của mình, vì vậy em đoán là ngoài anh ra thì em thực sự không biết gia đình là như thế nào, nhưng…

Daniel: Xem kìa, đó là một cơ hội tốt để tìm hiểu thêm một chút về bản thân em. Hoặc ít nhất là về nguồn gốc của mình. Nhưng điều đó sẽ không thay đổi cái nhìn của anh về em đâu. (Cười lớn) Và anh sẽ luôn ở bên và yêu em trong suốt chuyến đi đó mà.

Lisa: Oh hoàng tử của em!

Hai người ngồi dậy và quay trở lại với việc đóng gói hành lý, quên bẵng đi chiếc camera. Cuối cùng Daniel cũng nhận ra và tắt nó đi.

Đoạn phim tiếp theo từ camera chiếu cảnh bên trong một chiếc xe. Daniel đang lái, Lisa ngồi ghế hành khách bên tay lái và đang quay phim, còn Tom và Cindy thì ngồi ở ghế sau.




Daniel: Thôi nào hai người, cãi cọ ngay trước chuyến đi của chúng ta như thế này thì thật không hay tý nào.

Cindy: Không sao đâu, Daniel. Chúng tôi sẽ không để cho nó làm hỏng kỳ nghỉ của Lisa đâu. Phải không Thomas?

Tom: (lầm bầm) Ừ, phải rồi.

Daniel nhìn vào gương chiếu hậu với vẻ châm chọc.

Daniel: Nhắc cho anh nhớ tại sao chúng ta lại mời hai người này nhỉ?

Lisa hướng camera về cửa sổ bên cạnh ghế hành khách. Các biển báo giao thông khác nhau có thể được nhìn thấy, cho thấy là bốn người đang lái xe ở Florida.

Lisa: Có lẽ là bởi vì chúng ta không có bất kỳ người bạn nào khác.

Daniel: Oh. Phải rồi.




Cả hai phá lên cười trong khi Cindy thở hắt ra đầy bực bội.

Tom: Uhm, vậy hai người có muốn gợi ý cho chúng tôi biết chúng ta đang đi đâu không? Chỉ Phần Lan chung chung thì khá là mơ hồ. Đột nhiên hai người gọi cho chúng tôi ba ngày trước và tha thiết mời chúng tôi tham gia chuyến đi này.

Daniel: Như cậu biết đấy, một số người thân thất lạc từ lâu của Lisa đã tìm được cô ấy, vì sao thì có Chúa mới biết, và họ mời cô ấy đến trang viên nhỏ của họ ở Phần Lan. Thị trấn đó được gọi là Ruovesi thì phải. Đó là một thị trấn nhỏ nằm bên một cái hồ hoặc công viên gì gì đó.

Lisa: Em nghĩ phải là Helvetinjärvi mới đúng.

Tom: Hella gì cơ?

Lisa: Khi bọn tôi tìm kiếm thông tin thì cái tên đó được dịch là Hell’s Lake (Hồ Địa ngục) hoặc thứ gì đó tương tự.




Daniel: Sợ ghêêê. (Cười lớn)

Lisa: Oh thôi nào, bọn tôi đã nhìn thấy những hình ảnh về nơi này. Đẹp tuyệt. Cái tên thì chỉ đơn giản là một cái tên thôi. Dù sao, tôi tin rằng chúng ta sẽ ở với gia đình tôi một vài ngày trước khi bắt đầu đi cắm trại. Đó là kế hoạch đã được vạch ra, đúng không?

Cindy: Ừ, bọn tôi đã mang theo những gì có thể mang được lên máy bay. Khi tới nơi, Thomas và tôi có thể mua thêm những thứ cần thiết khác.

Tom lẩm bẩm điều gì đó mà camera không thu được rõ.

Cindy: (Nói nhỏ nhưng chiếc camera vẫn thu được một vài từ) …chỉ là một cuộc họp thôi mà Thomas… Em đã phải từ chối một… iển lãm vì chuyện này…

Lisa lia camera sang phía Daniel một lúc. Anh ta đang nhìn chằm chằm đầy khó chịu vào kính chiếu hậu. Sau đó, cô đặt camera lên bảng điều khiển, và quên tắt nó đi. Lisa nhìn xa xăm và có vẻ như đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.




Cả nhóm lái xe đi trong im lặng được vài phút, trước khi Daniel dậm mạnh chân phanh, làm cái camera văng ra khỏi kính chắn gió và rơi xuống chỗ Lisa.

Daniel: Thằng khốn! Dùng xi nhan ấy, đồ ngu! (Thở dài) Xin lỗi về chuyện đó nhé mọi người.

Mọi người đều lầm bầm điều gì đó trước khi Lisa nhận ra là chiếc camera vẫn bật. Cô nhìn vào nó một lúc trước khi tắt nó đi.

Đoạn clip kế tiếp chiếu cảnh bên trong một chiếc máy bay.

Lisa: Dan, anh không thể bật nó lên được! Em nghiêm túc đấy. Cô tiếp viên kia sẽ cho anh một trận.

Daniel: Ôi dào. Chẳng sao đâu. Anh chỉ muốn quay cảnh đại dương thôi mà.

Daniel đặt camera ở phía trước cửa sổ và cảnh đại dương có thể được nhìn thấy phía dưới. Vài giây sau, cô tiếp viên đi tới và yêu cầu anh ta tắt máy quay đi.




Đoạn clip tiếp theo cho thấy Daniel đang cầm camera với ống kính hướng về phía mình. Có vẻ như họ đang đứng ở một sân bay.

Daniel: Uhm, chúng tôi đã đến nơi an toàn! Máy bay rung lắc một hai lần và cô tiếp viên đó chẳng hề thân thiện với tôi chút nào, nhưng tôi vẫn còn sống.

Lisa bước vào khung hình và quàng lấy cánh tay của Daniel.

Lisa: Đó là bởi anh vi phạm quy định.

Daniel: Chỉ một chút thôi.

Hai người cười và tiếp tục rảo bước băng qua sân bay. Phía sau họ, Cindy và Tom có thể được nhìn thấy, đang bước đi với vẻ mặt khó chịu.

Daniel: (Thì thầm) Hình như có ai đó không hề thoải mái với chuyến bay vừa rồi.




Lisa: Em biết mà. Đúng là một cặp đôi khó chiều.

Daniel: Hãy cố hết sức đừng để họ làm hỏng ngày vui của chúng mình.

Cảnh tiếp theo từ camera cho thấy cả nhóm hiện đang ngồi trong một chiếc taxi 7 chỗ. Daniel giữ máy quay trong lòng và thi thoảng lại nâng nó lên để ghi lại chút hình ảnh của quang cảnh bên ngoài.

Tom: Cậu biết gì về gia đình đó của mình hả Lisa? Họ thuộc bên ngoại đúng không?

Lisa: Yeah, họ nói với tôi rằng mẹ tôi chuyển tới đây một năm hoặc lâu hơn trước khi tôi ra đời. Rõ ràng là chuyện không được ổn lắm. Mẹ tôi qua đời khi sinh ra tôi và tôi không biết ai là cha của mình là ai. Tôi đoán là chính quyền không bao giờ phát hiện ra rằng tôi còn có một gia đình ở nước ngoài, và tôi lớn lên trong trại trẻ mồ côi với Dan.

Tom: Đúng rồi. Tôi xin lỗi, tôi quên mất là cậu và Daniel cùng sống trong một trại trẻ mồ côi trước khi gặp Cindy và tôi. Ở trường đại học đúng không nhỉ?




Lisa: Yeah, bốn người chúng ta đã cùng học… xác suất thống kê? Và này, chuyện đó chẳng phải là vấn đề nghiêm trọng đúng không? Tôi đã gặp được Dan và tôi không hề hối tiếc thời thơ ấu của mình. Thêm vào đó, tôi đoán đó là một sự may mắn khi có thể gặp được một người thân thích với mình. Tôi chỉ tự hỏi làm thế nào mà họ tìm ra được tôi.

Tom: Có lẽ họ đã thuê một thám tử tư hay gì đó tương tự. Tôi đoán là mẹ cậu cũng đã để lại đủ dấu vết để họ có thể lần ra cậu.

Cindy: Có vẻ như họ phải giải quyết cả một đống rắc rối chỉ để tìm và gặp được một người họ hàng.

Lisa: Đó cũng là những gì tôi nghĩ ban đầu, nhưng dường như họ là một dòng họ lâu đời với khối gia tài lớn. Tôi nghĩ rằng họ đang tìm kiếm người thừa kế đất đai và trang viên. Vì lý do gì đó mà họ quyết định gặp và chào đón tôi như một thành viên trong gia đình. Tôi nghĩ mình nên biết ơn vì điều đó.




Daniel: Tôi chỉ nghĩ rằng chúng ta nên tận hưởng kỳ nghỉ miễn phí. Không phải ngày nào cũng có một ai đó đề nghị chi trả hoàn toàn một chuyến đi đến châu Âu cho chúng ta.

Tom: (Thở dài) Cậu thì vẫn cứ vô tư vô lo như vậy.

Daniel: Cậu nói cứ như thế đó là một điều xấu ấy.

Tom: Nhìn xem; người ta không tỏ ra tử tế như vậy, trừ khi họ mong muốn đạt được một mục đích gì đó. Tại sao những người này vượt qua biết bao nhiêu khó khăn chỉ để tìm được Lisa? Họ có thể chia chác bất cứ khối tài sản kếch sù nào đó giữa họ với nhau, còn Lisa thì chẳng hay biết gì hết.

Daniel: Một số người thực sự tốt bụng. Đó chỉ đơn giản là một điều mà cậu nên làm quen dần đi. Bên cạnh đó, tôi khá chắc rằng Lisa không hề thích cái cách mà cậu chỉ trích gia đình cô ấy như thế này.

Tom: Được rồi, được rồi. Tôi sẽ thôi không nói chuyện này nữa.

Daniel: Chính xác! Cậu có thể đánh giá sau khi đã gặp họ. Như thế thì lịch sự hơn.




Camera bị mất tiếng khi Daniel nhấc nó lên để ghi hình một đoạn rừng cây. Âm thanh không quay lại cho đến khi camera được bật lên lần tiếp theo. Daniel một lần nữa lại cầm máy quay và bây giờ cả bốn người bọn họ đang đi đến trang viên. Đó là một khu đất rộng với một con đường nhỏ, hút gió dẫn tới một tòa nhà lớn. Âm thanh camera ghi được trở nên méo mó vào thời điểm Daniel hướng máy quay vào một khu rừng rộng lớn ở phía xa. Khi khu rừng rời khỏi khung hình, âm thanh trở lại bình thường. Điều này xảy ra bốn lần trong suốt quá trình họ rảo bước tới tòa nhà. Khi tới cửa họ được chào đón bởi gia đình của Lisa.

Lisa: Xin chào, tôi là Lisa. Thật tốt khi cuối cùng cũng gặp được mọi người.

Ba người bước ra ngoài hiên: một người phụ nữ lớn tuổi, một người đàn ông trẻ tuổi, và một người phụ nữ trẻ hơn. Người đàn ông và người phụ nữ trẻ có vẻ là những thanh niên ở tầm tuổi của Lisa và bạn cô. Người đàn ông dường như đang nhìn chằm chằm vào Daniel và chiếc camera, trong khi người phụ nữ trẻ thì ủ rũ nhìn xuống sàn nhà.




Người phụ nữ lớn tuổi: Cảm ơn các bạn đã đến ngôi nhà của tổ tiên của chúng tôi trong một thời gian ngắn như vậy sau khi nhận được lời mời. Tôi sợ rằng thời gian của mình trên hành tinh này không còn nhiều, và giờ là lúc để phân chia tài sản của gia đình chúng tôi cho thế hệ trẻ. Tôi cảm thấy mình sẽ mắc sai lầm nếu không xét đến con gái của Annika, cháu của tôi. Ta là Veera, và thật tuyệt vời khi cuối cùng cũng được gặp cháu. Cháu trông rất giống mẹ mình.

Người đàn ông phía sau Veera hắng giọng.

Veera: Oh phải rồi, đây là những người anh em họ của cháu: Oskar và Tiia. Họ là con của bác Iina, chị gái của mẹ cháu. Iina đã mất và không còn ở đây với chúng ta nữa.

Lisa: Em rất vui được gặp cả hai anh chị. Em đã sống mà không biết về gia đình của mình trong một thời gian dài, và thật là trên cả tuyệt vời khi biết rằng em còn có một vài người họ hàng cùng tầm tuổi với mình.

Tom: Xin chào, tôi là bạn của Lisa, Thomas. Tôi không có ý tỏ ra thô lỗ nhưng làm thế nào mà bà biết về Lisa? Nó có vẻ kỳ lạ khi bà đột nhiên muốn tìm và liên lạc với cô ấy.




Veera quay mặt về phía Tom và cơ thể của bà có một vẻ căng thẳng lạ lùng trước khi bà ta quay trở lại tư thế ban đầu.

Veera: Vào trong đi. Chúng ta sẽ nói chuyện này trong nhà.

Ba người Phần Lan quay trở vào nhà với Lisa, Tom, và Cindy theo sau. Daniel nán lại một lúc và hướng camera về phía khuôn mặt mình.

Daniel: Ba người đó thật đáng sợ-ợ-ợ. Thật tốt là Lis không lớn lên cùng với họ. Tôi ghét phải nhìn thấy cô ấy trông giống như một kẻ cau có như vậy.

Khi anh ta xoay camera để tắt nó đi, có một hình ảnh lọt vào ống kính. Đó là một đoạn phim mờ nhòe do Daniel đang xoay máy quay, nhưng ở bên trái của Daniel, cách xa khoảng mười lăm mét là một hàng cây dẫn vào một khoảnh rừng. Trong khung hình xuất hiện thứ có vẻ là một người cao lớn màu nâu, gầy guộc, xương xẩu. Nó gần như có dáng vẻ của một con người. Daniel chắc chắn đã không để ý thấy điều này, bởi lần tiếp theo camera được bật lên, cả nhóm đang ngồi ở một cái bàn trong một phòng ăn được trang trí khá công phu.




Veera: Cậu hỏi làm thế nào mà ta tìm được Lisa? Nếu ta phải trả lời thành thật thì ta sẽ nói với cậu rằng ta đã mơ thấy nó. Trong vài tháng qua, ta cứ mơ lặp đi lặp lại một giấc mơ về Annika yêu dấu của ta. Nó trông rất buồn. Thế rồi ta nhìn thấy một người phụ nữ thứ hai trong giấc mơ của ta, và đó là Lisa. (Nói với Lisa) Ta biết rằng một cái gì đó đã chỉ dẫn ta phải tìm kiếm cháu, và ta bắt đầu hỏi thăm nơi ở của Annika. Ta rất buồn khi biết rằng cháu gái ta đã qua đời, nhưng lại rất phấn khởi khi biết được rằng Annika còn có một cô con gái. Ta biết ngay rằng cháu phải được đưa đến đây để tìm hiểu về di sản của mình. Mẹ cháu và ta có thể đã chia tay trong hoàn cảnh không mấy tốt đẹp, nhưng ta sẽ bù đắp cho cháu.

Lisa: Cảm ơn bà, Veera. Điều đó có nghĩa rất lớn. Cháu không muốn tỏ ra thô lỗ nhưng còn có rất nhiều giấy tờ pháp lý liên quan tới việc thừa kế mà chúng ta sẽ phải giải quyết đúng không? Thế mà cháu và các bạn đã hy vọng là sẽ có cơ hội thăm thú thiên nhiên trong khu rừng gần đó.




Veera: Đừng sợ, cháu yêu. Ta nhớ là cháu đã hỏi về Helvetinjärvi và có ý định thăm quan cái hồ. Ta cố tình xếp lịch cho việc giải quyết vấn đề thừa kế được thực hiện sau khi cháu đã có chút thời gian thưởng ngoạn khu vực này. Thực ra, Oskar đã chuẩn bị một vài thứ cho cháu. Lấy nó ra đi, cháu trai.

Oskar lấy ra từ túi áo vét một tấm bản đồ gấp.

Oskar: Tôi đã dành một phần lớn cuộc đời mình làm việc với những người chăm sóc rừng. Gia đình chúng tôi thực sự đóng góp vào một phần kinh phí của công viên và chúng tôi làm việc chặt chẽ với các Metsähallitus để bảo vệ vùng đất này. Tôi đã đảm bảo rằng một phần đất khá lớn ở phía xa của hồ sẽ không có khách du lịch trong thời gian này. Đây là thời điểm hoàn hảo để cắm trại ở đó.

Lisa: Cảm ơn anh rất nhiều Oskar. Việc làm này thực sự có ý nghĩa rất lớn với em và các bạn của em!

Cindy: Tôi không muốn đóng vai một người nước ngoài thô lỗ, nhưng cháu gái của bà có ổn không, Miss Veera? Cô ấy không hề nói gì kể từ khi chúng tôi tới.




Oskar: Thứ lỗi cho em gái tôi. Mẹ chúng tôi… mới mất gần đây và em ấy vẫn đang choáng váng trước mất mát đó. Tôi hy vọng rằng các bạn sẽ tôn trọng mong muốn được ở một mình của em ấy.

Cindy: Ôi trời. Ôi không. Tôi rất xin lỗi. Tất nhiên là tôi không có ác ý đâu.

Veera: Đừng lo lắng về chuyện đó. Giờ thì, đã gần tới bữa tối rồi. Oskar sẽ chỉ cho mọi người về phòng của mình.

Daniel với lấy máy quay và lóng ngóng tắt nó đi. Lần tiếp theo camera bật lên cho thấy Daniel và Lisa đang ngồi trong một phòng ngủ. Daniel đang ngồi ở cạnh giường, nghịch camera, còn Lisa có vẻ như đang đọc một cuốn tiểu thuyết gì đó.

Daniel: Vậy… em nghĩ sao về gia đình của mình?




Lisa: Họ bình thường, đúng không? Chúng ta thực sự không có nhiều thời gian để hiểu họ rõ hơn. Veera có vẻ giống như một người phụ nữ tử tế vừa phải, còn có vẻ kiểu cách, quý tộc nữa. Oskar và Tiia thì vừa mới trải qua một số thảm kịch gần đây, vì vậy em nghĩ là chúng ta sẽ không thực sự nhìn thấy con người bình thường của họ trong thời gian này. Quá trình đau buồn sau mất mát là rất quan trọng và cần có thời gian.

Daniel: Yeah. Anh có thể hiểu ý của em là gì.

Daniel nghịch cái camera thêm một lúc nữa trước khi Lisa quay mặt về phía anh ta.

Lisa: Tâm trạng anh có vẻ không được ổn lắm, Dan.

Daniel: Anh không nghĩ rằng tâm trạng mình “không ổn”. Anh cảm thấy chính nơi này mới “không ổn”, nếu kết luận đó thực sự có nghĩa. Anh không muốn nói bất cứ điều gì giống Tom, nhưng anh đang bắt đầu có dự cảm xấu. Em biết anh và những dự cảm của anh thì thế nào rồi đấy.




Lisa: (thở dài) Em biết mà, Dan. Em biết họ không phải là người bình thường nhất trong số những người ta từng gặp, nhưng anh phải nhớ rằng chúng ta thậm chí còn không có nhiều phong tục giống nhau. Một số thứ họ coi là bình thường lại được cho là xúc phạm hoặc kỳ dị với chúng ta. Có lẽ chúng ta chỉ cần hít một hơi dài, lấy lại sức lực và tập hợp lại, và rồi sau chuyến đi cắm trại, anh có thể cho gia đình em một cơ hội thứ hai chứ?

Daniel: Em nói đúng. (Cười) Vừa rồi anh đúng là một thằng ngốc khó ưa và anh xin lỗi. Anh tin là chút khác biệt văn hóa đã làm anh khó chịu.

Lisa: Đừng lo về chuyện đó, anh yêu. Giờ thì đi ngủ đi để chúng ta còn sẵn sàng cho chuyến đi ngày mai.

Daniel quay camera ra xa khỏi anh ta lần cuối cùng vào đêm đó và tắt nguồn. Lần tiếp theo khi máy quay được bật lên, cả nhóm đang đeo ba lô băng qua khu rừng.

Cindy: Còn bao xa là tới điểm cắm trại hay bất cứ nơi nào chúng ta đang hướng đến?

Lisa: Không còn xa nữa đâu. Chỉ cần thêm mười hay mười lăm phút theo hướng này, tôi nghĩ vậy. Chúng ta sẽ biết chắc khi tới được cái hồ.




Đoạn phim vẫn bình thường được một vài phút khi cả bốn người tiến sâu hơn vào trong rừng, nhưng đột nhiên trở nên chập chờn và hình ảnh thì bị bóp méo. Daniel đang giữ máy quay bên người, và dù hình ảnh bị nhiễu và bóp méo, một dáng vẻ giống người đang bám theo cả nhóm có thể được nhìn thấy. Hình ảnh không còn bị biến dạng và dáng vẻ đó biến mất khi cả nhóm cuối cùng cũng tới đích.

Daniel: Chắc hẳn đây là địa điểm đó rồi. Có một chỗ nhóm lửa ở kia.

Tom: Tôi cũng nghĩ thế. Cindy và Lisa, giúp tôi dựng mấy chiếc lều. Cậu sẽ đi xem xét xung quanh chứ, Daniel?

Daniel: Đó không phải là một ý tưởng tồi. Tôi sẽ xem liệu tôi có thể tìm thấy bất cứ thứ gì tận dụng được mà nhóm trước đó đã bỏ lại. Có thể là một ít củi. Tôi sẽ sớm quay lại thôi.

Daniel mất vài phút để kiểm tra các khu vực xung quanh địa điểm cắm trại của họ. Cuối cùng, anh ta tìm thấy một cái tượng thần bằng gỗ được tạo tác sơ sài. Daniel kiểm tra nó trong một phút trước khi quay về địa điểm cắm trại.




Daniel: Thế mà tôi cứ tưởng là chiếc lều vẫn chưa được dựng xong và còn đang trải ra trên mặt đất cơ đấy.

Tom: Những hướng dẫn này khá là dễ để làm theo.

Lisa: Có tìm được gì không anh yêu?

Daniel: Có cả đống que củi và các thứ linh tinh trên mặt đất. Chúng ta có thể thu thập những thứ đủ khô để đốt. Tuy vậy, anh lại tìm thấy món đồ khắc gỗ kỳ dị này. Nó có vẻ giống như một con quái vật hoặc một cái gì đó tương tự.

Lisa: Hmm… có lẽ nó có liên quan gì đó tới tên của khu vực này? Có thể là một vị thần chẳng hạn.

Cindy: Oh đúng rồi, tôi đã quên khuấy đi chuyện đó.

Tom: Đừng lo lắng về điều đó Cindy. Mê tín dị đoan và truyền thuyết địa phương không thể làm cô bị thương được đâu.

Cindy: Em không sợ Thomas. Chỉ là… hơi mất bình tĩnh chút thôi, em nghĩ vậy.




Tom: Vậy thì đừng như thế nữa. Ít nhất cũng không phải là về những chuyện trẻ con như vậy. Nếu tôi mà là cô thì tôi sẽ lo về mối nguy từ lũ động vật hoang dã hơn là cái chuyện vớ vẩn đó.

Lisa: Tôi không nghĩ nói như thế thì khiến Cindy bình tĩnh hơn được chút nào đâu Tom.

Daniel đặt máy quay xuống trong khi cả nhóm lặng lẽ kết thúc việc dựng trại. Đoạn phim tiếp theo từ camera cho thấy cả nhóm đang ngồi quanh một đống lửa. Daniel và Lisa ngồi ôm nhau rất tình cảm, trong khi Cindy và Tom ngồi cách xa nhau vài feet.

Cindy: Tôi không hiểu làm sao mà hai người làm thế được.

Lisa: Làm gì cơ?

Cindy: Có cái vẻ dễ thương và hạnh phúc ở mọi nơi mọi lúc. Hai người không thấy mệt sao?

Daniel: Chúng tôi đã ở bên nhau gần như là cả đời rồi. Nếu Lisa có thể chịu đựng được việc tôi trêu chọc cô ấy nhiều như thế nào khi chúng tôi còn nhỏ, tôi chắc chắn rằng cô ấy có thể chịu đựng được bất cứ điều gì.




Lisa: (Cười) Cũng tương tự thế khi Dan chịu đựng được cái cảm xúc thất thường của tôi hồi tôi còn là một cô nàng tuổi teen. Tôi tin chắc rằng hồi đấy anh ấy đã nghĩ là một ngày nào đó tôi sẽ cầm dao mà đâm anh

Daniel: Anh chỉ nghĩ như vậy có vài lần thôi. (Cười)

Lisa: (Vẫn cười) Đồ khốn!

Tom: Thân thiết và thấu hiểu tới mức như vậy với một ai đó. Điều đó hẳn phải tuyệt lắm.

Daniel: Giống như cô ấy đã nói đấy thôi, Tom, chúng tôi đã ở bên nhau kể từ khi chúng tôi còn nhỏ.

Cindy: Thôi tôi đi ngủ đây. Trời đang trở nên lạnh hơn và tôi thì kiệt sức rồi.

Daniel: Nhưng vẫn còn khá sớm mà.




Cindy: Tôi đã không được ngủ ngon giấc kể từ khi chúng ta tới đây. Tôi nghĩ rằng đó là do Jetlag *1.

Cả nhóm chúc ngủ ngon Cindy và ngồi quanh đống lửa thêm một giờ nữa hoặc lâu hơn trước khi Lisa cũng đi ngủ.

Tom: Tôi ghen tị với mối quan hệ của cậu đấy, Daniel. Tôi không ám chỉ chỉ mình Lisa đâu, tất nhiên rồi, nhưng cái sự gần gũi đó…

Daniel: Rắc rối tình cảm hả? Cậu có thể nói với tôi mà, anh bạn.

Tom: Mấy ngày gần đây, Cindy và tôi hiếm khi nói chuyện. Cậu biết rõ là chúng tôi đến với nhau trong một hoàn cảnh khó khăn ngay từ đầu, và tất cả mọi chuyện càng ngày càng tệ hơn. Tôi muốn chia tay, nhưng tôi cảm thấy tôi đã đầu tư và từ bỏ quá nhiều thứ cho mối quan hệ này ngay từ đầu. Tôi không thể chịu được sự lãng phí những hy sinh đó.

Daniel: Đó thật sự là một cách kỳ lạ để nhìn nhận sự việc đấy. Nếu cậu không hạnh phúc thì cậu không hạnh phúc. Dù sao thì đó là cũng cách mà tôi cảm nhận về nó. Có lẽ cậu nên dành thời gian để suy nghĩ về tình cảm của mình với Cindy và tình hình cuộc sống hiện tại của cậu. Nếu chuyện không thành thì chia tay. Đi tìm hạnh phúc thực sự của cậu ấy.




Tom: Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó. Cảm ơn Dan.

Daniel nhặt camera lên và tắt nó đi trong khi lẩm bẩm điều gì đó về việc lãng phí pin. Các khung hình tiếp theo cho thấy khuôn mặt của Daniel khi cậu ta vội vàng, loay hoay chui ra khỏi lều. Anh ta dò dẫm với một cây đèn pin.

Daniel: Lisa? Lisa?!

Tiếng của Tom có thể được nghe thấy từ bên trong lều.

Tom: Dan, cậu đang làm gì thế?

Daniel: Lisa biến mất rồi!

Tom: Cái gì? Khốn thật. Cindy, dậy đi.




Cindy: (lầm bầm) Cái gì?

Daniel: LISA!?

Cindy: Tại sao cậu ta lại la hét lên như vậy?

Tom: Lisa đã biến mất. Chúng ta sẽ giúp Daniel tìm cô ấy.

Cindy: Không. Tôi đi ngủ tiếp đây.

Tom: Cô đùa à?

Cindy: Phảảải. Tôi mệt lắm. Cũng đã muộn rồi nữa.

Tom: Cô là một con khốn vô tâm.

Daniel: Mọi người, giờ không phải lúc cãi cọ đâu. Đi tìm Lisa thôi Tom. Đi nào. Cindy có thể ở lại đây, sao cũng được.

Daniel quay camera xung quanh để nhìn lại vào trong căn lều. Có thể thấy rõ là Tom đang nhìn trừng trừng đầy giận dữ vào Cindy, người đang chìm dần vào giấc ngủ.




Tom: Tốt thôi. Đi nào.

Daniel: Lisa em có ở đó không?!

Daniel bước tới rìa của khu cắm trại và tiếp tục gọi tên Lisa cho đến khi Tom mặc trang bị đầy đủ và bắt đầu tham gia tìm kiếm.

Tom: Kế hoạch là gì hả Daniel?

Daniel: Tôi không biết. Tôi không có chút manh mối gì về nơi cô ấy có thể đang ở cả.

Tom: Và chúng ta biết chắc là cô ấy không chỉ đơn giản là vào nhà vệ sinh chứ?

Daniel: Tôi không nghĩ vậy. Cửa lều bị mở toang. Giày và áo khoác của cô ấy vẫn đang ở trong lều. Thêm vào đó, tôi đã chờ một vài phút sau khi nhận thấy Lisa đã biến mất, rồi mới bắt đầu gọi tên cô ấy. Oh! Và cuộn giấy vệ sinh vẫn còn ở trong lều.

Tom: Được rồi. Tôi đoán như vậy là đủ để biết chuyện này không ổn chút nào rồi. Gượm đã. Có phải cô ấy kia không?




Daniel quay camera theo hướng mà Tom đang chỉ vào. Khi camera lấy lại nét, một âm thanh rè rè lạo xạo ở âm lượng nhỏ có thể được nghe thấy. Sau cùng, một hình ảnh nhòe nhoẹt trông giống với một người có thể được quan sát là đang lê bước ngay sát ngoài khung hình. Tom chiếu đèn pin vào và nhận ra đó là Lisa. Cô ấy di chuyển sau một cái cây, và cả Tom lẫn Daniel bèn đuổi theo sau ngay lập tức. Lisa biến mất sau một cái cây, và khi hai người kia tới nơi, Daniel điên cuồng quay camera từ bên này sang bên kia để tìm Lisa, miệng liên tục gọi tên cô. Sau khi lia máy qua lại nhiều lần, anh ta dừng lại khi phát hiện ra cơ thể Lisa đã đổ gục xuống trước cái tượng gỗ mà anh ta đã nhìn thấy trước đó. Cả hai vội chạy về phía cô ấy, và tiếng lạo xạo cùng hình ảnh bị nhiễu loạn vài ba lần khiến cho đoạn phim trở nên khó quan sát hơn.

Daniel: Lisa? Dậy đi em yêu, chúng ta cùng quay trở lại lều nào. Có chuyện gì không ổn vậy?

Tom: Chờ đã! Có gì đó lạ lắm! Đừng lại gần cô ấy.

Lisa từ từ quay người lại, cùng lúc đó thì sự nhiễu loạn trong đoạn phim cũng giảm bớt. Đôi mắt cô ấy trắng dã, trợn trừng. Chuyển động của cô ấy khi quay người lại có vẻ giật cục. Đột nhiên cả Lisa và sự biến dạng hình ảnh trên camera dừng lại ngay lập tức.




Lisa: Paholainen Minut ottaa.

Đột nhiên một âm thanh rè rè lạo xạo làm quá tải microphone trên camera và âm thanh trong đoạn phim bị biến mất hoàn toàn. Nó dường như là một âm thanh vượt quá khả năng tiếp nhận của máy quay, bởi Tom và Daniel lấy tay bịt tai lại với vẻ mặt đau đớn tột độ. Một cánh tay xương xẩu trông như làm bằng gỗ được quan sát thấy ở phía trước Lisa, cô ấy giật ngửa người ra sau và biến mất vào trong tượng gỗ. Tới thời điểm này thì âm thanh trong đoạn phim lại trở lại bình thường.

Daniel: LISA?!

Tom: Cái quái gì thế ?! Đó là một cánh tay đúng không? Đúng không?!

Daniel: Tôi không biết Tom! Tôi. Không. Biết.

Tom: Chúng ta hãy xem xét điều này một cách logic. Um…




Daniel: Chẳng có chút logic nào ở đây hết! Một cái cành cây chết tiệt đã lôi cô ấy vào trong cái thứ kia, thế thôi! Cậu đang tìm kiếm loại logic gì trong cái hoàn cảnh như thế này kia chứ?

Tom: Các truyền thuyết và truyện cổ địa phương. Nơi này được gọi là Hell Lake. Cả tôi và cậu đã nhìn thấy những gì đã xảy ra với Lisa, vì vậy tôi có thể khẳng định một cách tương đối chắc chắn rằng đó không phải là một ảo giác. Đây chắc hẳn phải là một cái gì đó siêu nhiên.

Daniel: Vậy là một con ma đã bắt cóc Lisa?!

Tom: Có lẽ không phải như vậy đâu. Gần đây, tôi đã đọc một cuốn sách về thần thoại Phần Lan vì không muốn nghe Cindy phàn nàn suốt ngày. Tôi nghĩ rằng thứ này là một cái gì đó khác.

Daniel: Sao cũng được.

Daniel lại gần cái tượng và chạm vào nó, lần tìm.

Tom: Cậu đang làm gì thế?




Daniel: Tôi không biết. Tìm xem bất cứ nơi nào Lisa đã bị chuyển tới. Có thể có… một cái cổng không gian hoặc một thứ gì đó tương tự? Chúa ơi, chuyện này thật điên rồ.

Một giọng nói vang lên, tuy nhiên rất khó để xác định xem nó phát ra từ đâu, bởi nó làm xáo trộn âm thanh mà camera thu được. Nó dường như là một sự tổng hợp của một giọng nói trầm thấp, một giọng thì thầm với âm lượng nhỏ, và cả thứ có vẻ như là giọng nói của Lisa.

Giọng nói: Không có vị thần nào ở đây cả.

Daniel: Ai thế?! Ngươi đã bắt Lisa đúng không?!

Giọng nói: Ta chỉ lấy thứ thuộc về mình.

Tom: Ngươi là một con quỷ đúng không? Ta đã đọc về ngươi rồi.

Giọng nói: Ta là Piru.

Daniel: (Lia máy quay khắp nơi nhằm tìm xem giọng nói phát ra từ đâu) Nó đang nói gì thế, Tom?




Tom: Rõ ràng đó là một loại quỷ gì đó cư ngụ và rình rập khu vực này của châu Âu. Với chút thông tin ít ỏi mà tôi biết được, chúng chơi các “trò chơi” với con người. Tôi nghĩ rằng thường có một điều gì đó mà cả hai bên có thể nhận được nếu tham gia vào “trò chơi”.

Daniel: Vậy là ai đó đã chơi “trò chơi” với cái thứ này và cống nộp Lisa? Ai là người có thể làm điều đó?

Tom: Một người có quan hệ máu mủ.

Piru: (Giọng nói dường như được phát ra từ bên phải, phía sau lưng Daniel) Quả đúng như vậy.

Daniel quay người về hướng giọng nói, nhưng không có gì ở đó.

Daniel: Tôi – Tôi không biết phải nói gì.

Tom: Uhm, nhưng tôi thì biết. Quỷ dữ, ta muốn thách thức ngươi.




Piru: Điều kiện của ngươi là gì?

Tom: Ta đã phạm phải một sai lầm cách đây một vài năm. Nếu ta chiến thắng, ngươi có thể đưa ta ngược thời gian, quay lại và sửa chữa chuyện đó chứ?

Piru: Ta có thể làm được chuyện đó. Ngươi cược cái gì?

Tom: Ta cược mạng sống của Cindy, người phụ nữ vẫn còn đang ngủ trong lều tại khu cắm trại của chúng ta.

Daniel: Chuyện quái gì đây Tom?! Cậu đang làm gì thế?

Tom: Đừng chõ mũi vào Daniel. Đây là điều mà tôi cần phải làm.

Piru: Ta… chấp nhận.




Một luồng tĩnh điện và nhiễu loạn bùng lên trên màn hình máy quay, và chúng biến mất cũng đột ngột như khi chúng xuất hiện. Piru hiện đang đứng ở phía trước bức tượng gỗ, trông có vẻ giống với sinh vật dạng người mà camera của Daniel đã ghi lại được trong khu vực này. Giờ khi quan sát gần hơn, ta có thể thấy là nó có vẻ được cấu tạo từ gỗ. Đó là một sinh vật cực kỳ cao, phải đến tám hoặc chín feet (2,44 – 2,74m). Hai cánh tay trông giống với hai cành cây gầy guộc. Khuôn mặt không có chút đặc điểm nào giống với một khuôn mặt người, ngoại trừ hai hốc mắt và một đám cành cây xoắn bện trên đỉnh đầu, bắt chước dáng vẻ của một cặp sừng.

Piru: Một câu đố là đủ cho thách thức của ngươi chứ?

Tom: Ta nghĩ vậy là đủ rồi.

Piru vươn người về phía Tom.

Piru: Là một trạng thái tự nhiên, ta là thứ mà mọi người đều tìm kiếm. Bước đi mà không có ta, ngươi sẽ ngã. Ngươi cần đến ta khi phải chi tiêu, và sử dụng ta khi ăn uống vô tội vạ *2. Ta là cái gì?




Tom: Một trạng thái tự nhiên… được tìm kiếm… sẽ ngã… ăn uống vô tội vạ… ta là cái gì? Đáp án là tiền đúng không? Hay là tiền tệ? Không…

Piru: Đó có phải là câu trả lời của ngươi hay không?

Tom: Câu trả lời của ta là sự giàu có. Có đúng là sự giàu có không.

Piru: Sự giàu có không phải là câu trả lời chính xác. Đáp án là Balance (Sự cân bằng / sự thăng bằng / sự cân nhắc / cái cân). Người phụ nữ thuộc về ta.

Daniel: Ồ không. Chết tiệt, Tom!

Hai người cuống cuồng quay trở lại khu cắm trại với tiếng cười của Piru vang vọng theo sau. Daniel xé toang cửa lều ra và bên trong trống không. Một vệt máu nhỏ có thể được nhìn thấy ở bên trong lều.




Daniel: Cô ấy biến mất rồi Tom. Cindy biến mất rồi!

Tom: Vậy là cô ta đã biến mất. Sau cùng thì mọi việc cũng ổn thỏa. Ít nhất là với tôi. Mặc dù vậy, chúng ta vẫn cần phải tìm cách chuộc lại Lisa.

Daniel: Chờ đã. Cậu nói gì cơ?

Tom: Cindy và tôi là một sai lầm Daniel. Cậu biết điều đó. Tôi ngừng học cao học và từ chối nhiều công việc hấp dẫn khi cô ấy mang thai. Và tất cả chuyện đó chẳng vì điều gì cả! Một vụ sẩy thai! Chẳng có gì lớn lên giữa chúng tôi ngoài sự căm ghét mà người này dành cho người kia, và chuyện đó chỉ làm tốn thời gian của cả hai. Nếu tôi thắng tôi có thể ngăn không cho chúng tôi đến với nhau ngay từ đầu và cuộc sống của cả hai sẽ tốt hơn nhiều. Mà thua thì cũng chẳng phải là quá tệ. Cậu đã nói là tôi nên bỏ cô ta nếu tôi thực sự không hạnh phúc.

Daniel: Tom, tôi chắc chắn rằng tôi không hề có ý bảo cậu cống nạp cô ấy cho một con quỷ. Cậu điên à?

Tom: Không Daniel, tôi tự do rồi.




Daniel: Tôi không thể để cậu thoát khỏi chuyện này dễ dàng như thế được. Cậu đã giết cô ấy.

Tom: Thật sao? Tôi đã giúp cậu tìm thấy Lisa mà. Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu và coi như chưa có gì xảy ra.

Daniel: Tôi sẽ không bao giờ có thể quên được chuyện này, Tom.

Tom: Trong trường hợp đó thì cậu là một trở ngại. Tôi xin lỗi Daniel.

Tom xông tới Daniel, đánh văng chiếc camera ra khỏi tay anh ta. Âm thanh của cuộc vật lộn có thể được nghe thấy từ xa cho tới khi họ xuất hiện trong khung hình. Daniel thụi nhiều lần vào bụng Tom trước khi bị đạp văng ra. Tom tóm lấy một cành cây lớn ở bên cạnh đống lửa và đập nó vào lưng Daniel. Cành cây vỡ đôi và Daniel rên lên trong đau đớn. Tom kéo lê thân thể bất động của Daniel về phía chỗ nhóm lửa, ở đó vẫn còn vài cục than cháy đỏ. Daniel đột nhiên đá cật lực khiến Tom ngã vào đống than. Daniel rời khỏi khung hình một lúc trước khi quay trở lại với một tảng đá lớn. Tom định ngồi dậy nhưng bị đá đập vào người và lại đổ gục xuống. Daniel dùng đá đập vào đầu Tom nhiều lần, trước khi ngã ngồi xuống đất. Anh ta khóc và ngồi đó trong gần hai mươi phút, trước khi xốc lại tinh thần và nhoài người về phía chiếc camera.




Daniel: Tôi cần phải biết tại sao chuyện này lại xảy ra. Đoạn phim này sẽ biện minh cho những hành động sắp tới của tôi, hoặc ít nhất cũng đóng vai trò như một lời cảnh báo tới những người khác.

Daniel quay camera hướng vào mặt mình khi anh ta tắt nó đi, cho thấy vài vệt máu bám trên khuôn mặt anh ta và Piru đứng lẫn trong hàng cây phía sau, đầu nghiêng sang một bên. Khung hình tiếp theo là cảnh Daniel đang lê bước về phía trang viên trong khi trời vẫn còn tối. Anh ta đấm lên cửa trước nhiều lần, trước khi Oskar xuất hiện với một cái nhìn khó chịu rồi chuyển ngay sang thành ngạc nhiên khi anh ta nhìn thấy Daniel.

Daniel: Mày. Nói cho tao biết mày đã làm gì với cô ấy. Nói cho tao biết nó đã bắt Lisa đi đâu rồi!

Oskar vẫn không nói nên lời và chỉ nhìn chằm chằm vào Daniel với miệng hơi há hốc. Tiếng Veera hỏi xem ai là người ở cửa chính có thể được nghe thấy, trước khi bà ta xuất hiện trong khung hình. Bà ấy trông cũng ngạc nhiên như khi Oskar nhìn thấy Daniel vậy.




Daniel: Có lẽ bà biết cô ấy ở đâu.

Veera: Không thể nào. Piru không bắt cậu ư?

Daniel: Không. Nó không làm như vậy. Giờ thì giải thích đi.

Veera: T-a-a-a-được rồi. Vào nhà, ngồi xuống và ta sẽ giải thích tất cả mọi thứ.

Daniel từ từ đi vào trong nhà, theo sau Veera vào phòng ăn thêm một lần nữa, rồi đặt camera lên trên bàn.

Veera: Không còn nghi ngờ nữa, cậu đã gặp Piru. Gia đình chúng ta có một lịch sử lâu đời với nó. Cậu hiểu những gì nó muốn và những thứ nó đề nghị, phải không?

Daniel: Yeah. Nó đề nghị một cái gì đó để đổi lấy một thứ gì đó khác.

Veera: Nó ưa thích con người nhất.




Daniel: Giống như Lisa chứ gì.

Daniel nói ra điều này một cách khá lạnh lùng và giận dữ, có vẻ khiến cho Veera càng mất bình tĩnh hơn.

Veera: Err… đúng vậy. Cậu biết là gia đình chúng ta rất giàu có và quyền lực. Chúng ta có được điều đó từ nhiều đời trước khi một trong các tổ tiên của chúng ta đánh bại Piru trong trò chơi trí tuệ của nó. Ông ấy đã thu thập được một lượng lớn của cải cho gia đình chúng ta. Cứ vài thế hệ sau đó, các thành viên của gia đình chúng ta lại tự hiến tặng bản thân hoặc cống nạp một người họ hàng để đổi lấy việc kéo dài sự hưng thịnh cho gia đình mình. Không phải lúc nào cũng thành công, dĩ nhiên, nhưng nó đã giúp duy trì di sản của chúng ta. Gần đây thì có chút khó khăn. Piru đã gia tăng chi phí và nâng cao mức độ khó của trò chơi, còn gia đình của chúng ta thì bị giảm xuống còn bốn thành viên. Oskar và Tiia vừa mất mẹ vào tay Piru, nhưng nó còn yêu cầu nhiều hơn nữa. Ta sợ rằng nó sẽ phá vỡ hiệp ước nó đã có với gia đình chúng ta và giết chết tất cả.




Daniel: Vậy nên bà tìm kiếm Lisa như là một cách để kéo dài cuộc sống của mình.

Veera: Mẹ con bé chưa bao giờ ủng hộ các giao dịch của chúng ta với Piru, và sau khi biết rằng nó là người tiếp theo bị cược, Annika bỏ trốn sang Mỹ. Ta biết là con bé đã mang thai, cho nên ta tìm kiếm tung tích của nó. Chúng ta thực sự đã mang Lisa tới đây nhằm xoa dịu Piru và kéo dài thời gian.

Daniel: Giờ thì sao? Cô ấy ở đâu?

Veera: Con bé có thể đã chết rồi. Thậm chí đến cả ta cũng không biết về những gì Piru làm với tất cả số cống vật được cung cấp cho nó. Ta khuyên cậu nên về nhà đi. Ta không hề biết là nó tha cho cậu, nhưng ta thấy chuyện này đã ảnh hưởng tới cậu như thế nào. Làm ơn, hãy trở về Mỹ và quên đi tất cả mọi thứ cậu đã nhìn thấy ở đây. Tôi sẽ trả tiền cho chuyến đi trở về và cho cậu một phần của cải còn lại của chúng ta, với điều kiện là không được đào bới sâu thêm nữa.




Daniel: Bà muốn tôi từ bỏ người phụ nữ tôi yêu?

Veera: Piru là một con quái vật. Nó rất hùng mạnh. Cậu có thể làm gì chứ? Làm ơn, hãy tắm rửa sạch sẽ, nghỉ ngơi, và trở về ngôi nhà của cậu.

Daniel: Tôi sợ rằng tôi không thể làm điều đó.

Veera: Vậy thì cậu sẽ chết. Hãy rời khỏi nhà của ta.

Daniel chộp lấy cái camera và đi vào phòng dành cho khách, căn phòng anh ta đã ở ngày hôm qua. Anh ta bước tới bên cái túi của Lisa và lấy ra một cái mặt dây chuyền từ đó. Daniel bắt đầu khóc, từ từ bước ra khỏi phòng và rời xa ngôi nhà. Sau khi rảo bước được nửa đường, anh ta quay người lại về phía ngôi nhà và thấy Tiia đang đứng bên cửa sổ trên lầu. Anh quay lại hướng ban đầu và bỏ đi trong khi máy ảnh tắt phụt do hết pin. Đột nhiên, trên màn hình hiện cảnh Daniel đã quay trở lại lều, ném pin và bao máy quay sang một bên. Anh ta bước ra khỏi lều, cho thấy lúc này trời đã sáng, và quay lại chỗ bức tượng.




Daniel: Ta ở đây để chuộc lại Lisa. Ta sẽ chơi trò chơi của ngươi.

Daniel đứng ở đó một phút, và không có gì xảy ra cả.

Daniel: Ta sẽ chơi trò chơi của ngươi, đồ quái vật! Ta sẽ cho ngươi bất cứ điều gì ngươi muốn! Nên…làm ơn, để ta chuộc lại cô ấy…

Một sự bùng nổ tĩnh điện mạnh tác động lên camera, khiến màn hình bị nhiễu trong chốc lát.

Piru: (Rất khó để xác định chính xác nguồn phát ra giọng nói) Ta chấp nhận. Ngươi cược điều gì?

Daniel: Ta muốn cược Veera.

Piru: Điều đó không hợp lệ. Ngươi không thể cược bà ta, bởi bà ấy đã bị vấy bẩn khi bày ra kế hoạch cống nạp một người trước đó.

Daniel: Vậy là, bà ta sẽ dễ dàng thoát khỏi chuyện này mà không hề hấn gì?! Tôi muốn bà ta biến mất.




Piru đột nhiên trồi lên từ bên cạnh Daniel. Mặt của nó đã thay đổi. Ở chỗ trước kia chỉ là một bề mặt đơn giản giống như được làm từ gỗ, giờ xuất hiện thêm nhiều đường vân và các nếp gấp khác nhau khiến Piru trông như thể đang nhe răng cười đầy hiểm ác.

Piru: Cược đứa con gái ấy?

Daniel: Ai?

Piru: Cô gái của người phụ nữ đứng đầu gia tộc. Con bé đã nhìn thấy ta bắt mất mẹ nó ấy.

Daniel: Tiia ư? Tại sao?

Piru: Bởi vì con bé vô tội và không dính líu gì tới những bi kịch ngươi đã trải qua. Sự hy sinh của cô ta có giá trị. Cược cô ta để đổi lại mạng sống của bạn gái ngươi.

Daniel: Ta sẽ phải mạo hiểm mạng sống của một cô gái vô tội để cứu Lisa sao?

Piru: Đúng. Đừng lo lắng, tới giờ người phụ nữ đứng đầu gia tộc kia và đứa con trai đã thuộc về ta rồi. Ta không còn cần sự giúp đỡ của chúng nữa.




Daniel nhìn xuống cái mặt dây chuyền ở trong tay, rồi sau đó lại đối mặt với Piru, thứ giờ đang vươn người gần hơn về phía anh ta.

Daniel: Được rồi. Ta sẽ làm điều đó.

Piru: Ta gây tổn thương mà không cần phải di chuyển, ta đầu độc mà không cần chạm vào. Ta chứa đựng sự thật và sự dối trá, và không thể đánh giá ta dựa vào kích thước của ta *3. Ta là cái gì?

Daniel: Tội lỗi.

Piru: Ngôn từ. Câu trả lời là ngôn từ.

Daniel: Chết tiệt!

Piru: Người phụ nữ lớn tuổi và cháu chắt bà ta sẽ không còn làm phiền ngươi nữa.

Piru quay lưng về phía Daniel và hướng tới bức tượng.




Daniel: Gượm đã! Ta-Ta… ta cược chính bản thân mình! Nếu ta thua, ngươi có thể bắt ta.

Piru nhanh chóng quay người lại. Các nếp nhăn mờ nhạt hình thành một nụ cười trước đó giờ được khoét sâu thêm và khiến nụ cười trở nên nham hiểm hơn. Cả các nếp gấp xung quanh hai hốc mắt cũng được hình thành, mang tới cho Piru một vẻ mặt đáng sợ.

Piru: Ta chấp nhận.

Daniel: Vậy thì ra câu đố của ngươi đi, đồ quái vật. Ta không có cả ngày đâu.

Piru: Ai có nghề nghiệp mà trong đó, thứ họ phải gây dựng bền vững hơn so với thành quả lao động của một người thợ mộc, một người thợ nề, và một người thợ đóng tàu? *4

Daniel: …bền vững hơn so với thành quả lao động của một thợ mộc… thợ đóng tàu…. Bền vững. Oh! Linh mục! Một linh mục! Ông ấy gây dựng niềm tin!

Piru: Người đào huyệt.




Đoạn phim gần như bị bao phủ hoàn toàn bởi nhiễu loạn và âm thanh bị bóp méo khi Piru vươn người hướng về phía Daniel. Trong lúc kháng cự lại, anh ta làm rơi camera xuống đất. Sau vài phút, sự nhiễu loạn giảm dần và camera vẫn nằm đó trong vài giờ trước khi bị tắt đi do hết pin.

Hành động được thực thi: Các gián điệp nằm vùng ở the Zones lấy được đoạn phim này cho chúng tôi. Nó sẽ được xem xét và cất trữ.

Phân tích: Thực thể tên Piru này dường như có sức mạnh lớn không tưởng, nhưng bị giới hạn chỉ trong phạm vi của nó ở xung quanh hồ. Nhân viên trong công viên quốc gia cuối cùng tìm thấy thi thể của Thomas, và chiếc camera được thu hồi một thời gian ngắn sau đó. Có vẻ như mọi người khác liên quan tới đoạn phim này đều đã biến mất, nhiều khả năng là bị bắt bởi Piru. The Zones đã cử người quan sát và theo dõi trong khu vực, có lẽ là để ngăn ngừa không cho Piru tương tác với bất kỳ khách du lịch vãng lai nào có thể xuất hiện.




Tình trạng hồ sơ: Đóng.

—————————————-

Tattle (sử dụng account Organizing_Secrets của Secrets): Sự tham lam là một động cơ mạnh mẽ. Cả khao khát mù quáng nhằm đòi lại người thân yêu của mình cũng vậy. Hãy nhớ điều đó, độc giả của NoSleep.

Việc hồ sơ này được chia sẻ là kết quả của một cá nhân yêu cầu tôi xem xem liệu có bất cứ hồ sơ nào liên quan tới đất nước của anh ấy hay không. Tôi hy vọng rằng anh ta thấy như thế này là đủ rồi và không bao giờ muốn chạm trán Piru trong cuộc đời mình. Giờ tôi để lại cho các bạn một câu đố của riêng tôi, NoSleep.

Nếu tôi có thứ này, tôi chắc chắn sẽ không chia sẻ nó. Và nếu tôi chia sẻ nó, tôi không còn có nó nữa. Nó là gì?

************************************




*1 Jetlag: hiện tượng mỏi mệt do phải đi một chuyến bay dài qua nhiều múi giờ khác nhau.

*2 Nguyên văn: A natural state, I’m sought by all. Go without me, and you shall fall. You do me when you spend, and use me when you eat to no end.

*3 Nguyên văn: We hurt without moving, we poison without touching. We bear the truth and the lies, and we are not to be judged by our size.

*4 Nguyên văn: What occupation does a man have when what he builds is stronger than the carpenter, the mason, and the shipwright?

Comment của thành viên Reddit Nosleep và trả lời của Tattle

gusboss: Một bí mật. Đáp án cho câu đố của anh là một bí mật.

Tattle: Chính xác.




—————————

theotherghostgirl: Nếu anh ta có đủ thông minh, anh ta có thể chứng tỏ rằng linh mục và người đào mộ có thể là cùng một người.

Tattle: Tôi nghi ngờ cái khả năng là Piru vui lòng để bị thuyết phục như vậy. Tuy nhiên, có thử làm thế thì cũng không mất gì.

—————————

WittyWittyNameName: Oh yeah, một hồ sơ mới! Tôi tự hỏi Piru sẽ yêu cầu tôi cược cái gì, nếu điều tôi mong mỏi là một nghìn hồ sơ mới để đọc? Cảm ơn vì đã post hồ sơ này lên, Tattle.

Tattle: Trong hồ sơ này thì có vẻ như nó chỉ quan tâm tới con người, nhưng tôi tin là nó sẽ chấp thuận bất cứ thứ gì có giá trị lớn lao đối với cá nhân người tham gia “trò chơi”.

—————————

ulkonasataa: Paholainen ottaa Minut. = Con quỷ đã bắt / chiếm hữu / điều khiển tôi. Piru = một con quỷ / quỷ dữ.




Tattle: Quả đúng vậy. Các sự kiện liên quan tới Piru cho thấy dấu hiệu của hiện tượng bị quỷ nhập, bên cạnh những vấn đề khác. Người ta phải tự hỏi những con quỷ này có sự khác biệt nhiều tới mức nào so với những miêu tả ban đầu về loại demon trong Kinh thánh.

—————————

AjinoMoto412: cảm ơn vì đã update… tôi cứ đợi mãi từ đợt nghỉ lễ

Vậy là loại entity có tên Piru này hiện diện ở khắp nơi trên thế giới?

Tattle: Từ những gì Tổ chức thu thập được, tôi tin rằng sinh vật Piru được nhắc đến trong hồ sơ này bị giới hạn chỉ trong khu vực đó của Phần Lan mà thôi. Tuy nhiên, trong thần thoại còn có rất nhiều câu chuyện về những Piru khác, nên có lẽ còn có nhiều cá thể khác phân bố rải rác khắp Trung Âu. Hơn nữa, câu chuyện về những thực thể thách thức con người tham gia vào một cuộc đấu trí thì không phải là hiếm ở các khu vực khác trên thế giới. Có lẽ chúng có liên quan gì đó tới Piru.




—————————

Binzo: Có phải entity Piru này là một Greater Daemon, bởi nó lừa người ta tham gia vào một “trò chơi” với nó (một đặc điểm của Greater Daemon)? Và bởi vì nó bị giới hạn trong khu vực Helvetinjärvi, làm sao nó có thể thực hiện được yêu cầu của Tom, là du hành về quá khứ? Nếu Piru thực sự làm được điều đó, thì chuyện đó xảy ra như thế nào? Phải chăng nó sẽ mở ra một cánh cổng tới một Trái Đất khác ở thời gian phù hợp với mong muốn của người du hành, hay nó sẽ gửi anh / cô ta tới một alternate reality (thực tế khác / đã bị thay đổi), nơi mà có vẻ như những thay đổi mà anh / cô ta thực hiện trong quá khứ đã tác động tới hiện tại (dù sự thực không phải như thế)?

Cảm ơn vì bài post, Tattle. Và nếu anh không phiền, liệu anh có thể tìm xem có bất kỳ hồ sơ nào liên quan tới các entity được nhắc đến trong văn hóa Đông Á và / hoặc Đông Nam Á hay không? Tôi biết là Tổ chức 440 không phụ trách những khu vực đó, cả the Zones cũng vậy, nhưng có khả năng là có những entity không thuộc về một khu vực cụ thể nào đó, hoặc trong những hoàn cảnh đặc biệt, các entity vốn thuộc về một khu vực cụ thể nào đó, lại vượt ra khỏi lãnh thổ của chúng hay không?




Tattle: Tôi sợ là tôi không biết rõ vị trí thực sự của Piru trong hệ thống cấp bậc của daemon. Các truyện cổ có nhắc tới nó chỉ ra rằng Piru có thể là loại Quỷ được nhắc tới trong Kinh thánh, trong khi một số câu chuyện khác lại xếp nó vào loại quỷ thông thường. Thông tin chắc chắn mà chúng ta biết là các entity tên Piru này có vẻ rất hùng mạnh.

Còn về phạm vi của Piru, tôi không tin là nó bị trói buộc trong khu rừng đó, mà giống như thể nơi đó là khu vực mà nó chiếm đóng trên hành tinh này. Hoặc có thể các deamon mạnh hơn kiểm soát khu vực đó và ngăn cản không cho Piru mở rộng phạm vi hoạt động ra bên ngoài. Nó cũng có thể cư ngụ tại khu vực đó chỉ bởi nó thích như vậy. Còn quá nhiều bí ẩn trong vấn đề này.

Du hành thời gian là một lĩnh vực tương đối, còn đang được nghiên cứu, nhưng tôi có lý do để tin rằng điều đó là khả thi. Còn về lời hứa thực hiện mong muốn của người thắng cược của Piru, tôi có cảm giác nó là một sự lừa đảo hoặc điều gì đó tương tự. Cho phép một người bình thường di chuyển trong dòng thời gian để sửa chữa dù chỉ một sai lầm nhỏ thôi cũng có thể thay đổi toàn bộ hiện trạng.




Tôi sẽ tìm trong số tài liệu của tôi để xem có hồ sơ nào phù hợp với yêu cầu của bạn hay không.

Binzo: Cảm ơn vì đã trả lời. Câu hỏi sau đây có vẻ ngớ ngẩn, nhưng tại sao đáp án cho câu hỏi cuối cùng của Piru lại là người đào mộ?

Tattle: Có vẻ như Piru đã trích dẫn gián tiếp một câu trong tác phẩm của Shakespeare (vở kịch Hamlet). Câu tiếp theo có đoạn “houses he builds last until doomsday/judgement day” (“những ngôi nhà mà anh ta (người đào mộ) xây còn tồn tại tới tận ngày tận thế / ngày phán xét”). Một chút kiến thức sân khấu có thể đã cứu được mạng sống của người đàn ông đó (Daniel).

Binzo: Anh đã gặp Tattle của Trái Đất này chưa? Có phải Tattle của Trái Đất này cũng có mối thù với Tổ chức 440?

Liệu có bất kỳ hồ sơ nào liên quan tới việc bắt giữ, nghiên cứu và sử dụng entity trong Chiến tranh thế giới thứ II? Có phải các entity bị bắt / tạo ra bởi các tổ chức bí mật cũng được sử dụng trong các cuộc chiến tranh, ví dụ như là Chiến tranh Triều tiên, Chiến tranh Việt Nam, Chiến tranh vùng Vịnh,…?




Tattle: Tôi chưa từng gặp trực tiếp anh ta, nhưng có nhìn thấy anh ta rồi. Anh ta sống một cuộc đời hạnh phúc hơn tôi nhiều. Anh ta cũng có vẻ không biết về Tổ chức 440, phần lớn là như vậy.

Các hồ sơ diễn ra trong quá khứ xa xôi như vậy thì khó tìm hơn, nhưng tôi tin là có thể tìm được.

—————————

Local_Bacchus: Rất vui vì tình cờ lại đọc được series này. Tôi đã đọc tất cả các hồ sơ trong vài ngày qua, và tôi thấy khá là ấn tượng. Nhờ việc đọc một vài tài liệu khác, tôi tình cờ biết được là cụm từ A = 440 có liên quan tới sự điều chỉnh sóng âm, nó được coi là một chuẩn cao độ. Một điều thú vị hơn là A = 440 Hz là tần số chuẩn của các nốt nhạc, do Hiệp hội Tiêu chuẩn của Mỹ đề nghị vào giữa thập niên 30. Trước đó, cao độ chính được sử dụng là A = 435 Hz. Chỗ này thì có dính dáng một chút tới thuyết âm mưu, theo đó, giả thuyết phổ biến là một bộ trưởng tuyên truyền của Đức Quốc xã tên là Josef Goebbels đã đưa ra khuyến nghị đó, nhằm khiến cơ thể con người chúng ta không còn hài hòa với thiên nhiên nữa. Tự nhiên, theo toán học, cộng hưởng ở tần số 432 Hz, chứ không phải ở tần số 440 Hz. Dù sao thì, 440 Hz đã được chấp nhận và là tiêu chuẩn sử dụng ngày nay. Với lý luận trên, có thể suy đoán của tôi không hoàn toàn chính xác, nhưng Tổ chức 440 có vẻ không tuân theo quy luật hài hòa của tự nhiên, còn chữ A làm tôi nghĩ tới Trái Đất A. Dù thế nào thì tôi cũng thích các hồ sơ này lắm! Cảm ơn!





Tattle: Một giả thuyết thú vị về nguồn gốc cái tên của Tổ chức.

—————————

Dovahmaster: Tôi có 2 câu hỏi.

Có phải Piru bị trói buộc trong tượng gỗ hay bản thân nó chính là cái tượng gỗ.

Còn nữa, liệu anh có thể tìm được bất kỳ một hồ sơ nào nhắc tới một nhóm sinh vật có tên là pa’gak? Chúng là dạng xác sống của người Mỹ bản địa, chủ động săn lùng những người đi lạc trong rừng. Đặc điểm nổi bật của chúng là ăn gan của người khi nạn nhân vẫn còn sống, ngoài ra chúng còn biết đặt bẫy và giả dạng các sinh vật khác.

Tattle: Cả hai giả thuyết của bạn đều khả thi. Cái tượng gỗ đó cũng có thể đóng vai trò như cánh cổng dẫn tới plane mà Piru cư ngụ, hoặc đóng vai trò như là một vật đánh dấu lãnh thổ của nó.

Tôi có thể tìm hiểu thêm theo yêu cầu của bạn.

Tên dịch giả: Binzo

Nguồn: reddit
»Tổng hợp các Hồ Sơ của tổ chức 0440

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *