Đừng đọc những câu chuyện này nếu bạn yếu bóng vía

Bạn đã từng có một trải nghiệm siêu thường? Những trải nghiệm sau đây đã được các thành viên chia sẻ trên hai trang Reddit và Quora. Tuy những câu chuyện này từ đầu đến cuối đều khiến chúng ta nổi da gà, nhưng đôi khi, phần kết thúc mới là thực sự kinh hãi.

1. ‘Những thứ’ … đang cười

Những câu chuyện siêu thường được chia sẻ trên hai trang Reddit và Quora (Ảnh: Internet)

Câu chuyện của dainslef (Reddit)

Đầu năm 2007, lúc đó tôi đang đi lưu diễn cùng nhóm nhạc… Buổi tối, chúng tôi được mời ở lại nhà của một cựu thành viên tên Drew…

Vào lúc 02:48 sáng (tôi chưa từng bỏ quên đồng hồ ở nhà, vì đây là thứ duy nhất có thể khiến tôi tập trung) tôi đột ngột tỉnh giấc. Ngay lập tức người tôi trở nên cứng đơ, tim đập nhanh, cổ họng thắt nghẹn và tôi không thể nuốt. Đó là một nỗi sợ hãi đến cùng cực.

Tôi không thể nghiêng mình sang bên để kiểm tra, nhưng tôi thề, ngay cả giờ đây, rằng có cái gì đó đang đứng đè lên người tôi.

Mọi góc cạnh trong bản năng bảo với tôi rằng nhất định không được xoay mình. Cảm giác như thể tính mạng của tôi phụ thuộc vào việc phải giữ nguyên vị trí. Trong quá trình kinh hãi tột độ này, những hình ảnh liên tục xuất hiện trong tâm trí tôi; những vệt máu và những thứ ghê rợn cực kỳ rõ rệt.

Tôi có thể nghe thấy một tràng cười bên tai, nhưng không phải là tiếng của một người đang cười. Âm thanh đó nghe giống như tôi đang ở trong một căn phòng với hàng nghìn… những thứ … đang cười. Đây là lần đầu tiên ý nghĩ tự tử lóe lên trong đầu tôi, khi phải trải qua khoảng thời gian kinh hãi quá sức chịu đựng này.

Tôi cần nhấn mạnh rằng trước đây tôi chưa từng có ý muốn tự tử.

Khi “cái cảm giác” đó qua đi, điều cuối cùng tôi nhớ được đã vang lên trong đầu tôi là: “Không phải người này”. Tôi nhìn lại đồng hồ và mới chỉ có chín phút trôi qua. Chín phút… dài nhất của cuộc đời tôi.

Một vài giờ sau đó khi tôi thức dậy, tôi quyết định sẽ… rời khỏi chỗ đó sớm nhất ngay khi có thể. Tôi bỏ tắm và bỏ ăn sáng, ngồi trong chiếc xe van để chờ những thành viên còn lại của nhóm nhạc.

Khi đang chờ đợi, em trai của Drew bước tới và nói chuyện với tôi. Anh ấy thốt ra một câu: “Tôi xin lỗi vì đã không thể giúp chị sáng nay”. Khi nói câu đó, những giọt nước mắt trào ra trong mắt anh. Trông anh thật sự như đang muốn bày tỏ nỗi khổ tâm với tôi. Vẻ tuyệt vọng trong mắt anh vẫn còn ám ảnh tôi cho đến tận bây giờ.

Hai tuần sau, chúng tôi hay tin em trai của Drew đã tự sát ngay trước lúc 3h sáng.

…  Phần nào đó trong tôi tự hỏi rằng phải chăng nếu tôi cố gắng nói chuyện với em trai của Drew, sự tình sẽ không xảy ra như vậy.

Tôi chưa từng nói với bất kỳ ai về điều này ngoại trừ chồng. Nó làm tôi lạnh sống lưng… cùng một chút cảm giác tội lỗi. Tôi không biết phải lý giải như thế nào đối với những gì … đã thực sự xảy ra trong ngôi nhà vào hôm đó. Phần nào đó trong tôi chưa từng muốn hiểu rõ chuyện này.




Cô gái đang sợ hãi (Ảnh: Shutterstock)

2. Mất điện

Câu chuyện của cadmiumred (Reddit)

Khi lớn lên, tôi thường hay qua đêm tại một ngôi nhà (theo quan điểm của tôi) đã từng bị ma ám. Bạn tôi sống ở đó cùng với gia đình, và họ đều chưa từng tưởng tượng đến việc những chiếc bồn rửa mặt có thể tự bật tắt vòi nước vào ban đêm, sau một khoảng thời gian cách quãng… Những thứ bị ma ám khác đã xảy ra … trong ngôi nhà này là:

Chiếc TV thỉnh thoảng tự bật lên, và tự chuyển kênh. Một lần nọ chúng tôi đang nằm trên giường nói chuyện ở trên gác, thì chiếc TV dưới lầu tự động bật lên rồi bắt đầu chầm chậm chuyển kênh.

Phòng ngủ của bạn tôi là ở tầng thượng cùng nên có cánh cửa trên trần nhà mở lên tầng gác mái (attic). Nếu chúng tôi thức quá khuya để trò chuyện, chúng tôi sẽ nghe thấy tiếng kêu cót két của phần gỗ cong vênh dọc trên cánh cửa. Với những đứa trẻ mới lên 14 tuổi như chúng tôi, đây quả là một sự việc kinh khiếp.




Điều tồi tệ nhất, và đây chính là điều khiến tôi chính thức ngừng đến nhà cô bạn. Một lần cả gia đình cô ấy thu xếp để đi… mua sắm… Mẹ cô ấy khóa cửa như thường lệ, chúng tôi đi mua sắm trong khoảng nhiều nhất là 30 phút, rồi sau đó về nhà. Khi mẹ cô ấy vào trong nhà, bà thử bật đèn lên nhưng chúng không sáng. Bà nói, “Không biết nhà ta có bị mất điện không nhỉ?” rồi bà thử bật những chiếc đèn khác, nhưng chúng cũng không sáng. Sau khi kiểm tra nhanh chóng ngôi nhà một lượt, thì chúng tôi phát hiện ra rằng tất cả các bóng đèn trong nhà đã được di dời đến bốn góc phòng khách. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi nhớ mình đã khóc khi chúng tôi tìm thấy chúng. Vì một số lý do nào đó sự việc này đã tạo nên nỗi sợ hãi sâu sắc trong tâm trí tôi.

Hình ảnh những chiếc bóng đèn (Shutterstock)

3. Người phụ nữ ở cửa hàng McDonald’s

Câu chuyện của Simon Crump, (Quora)

Trước khi bắt đầu câu chuyện, tôi xin tuyên bố rằng tôi không phải tuýp người cả tin. Tôi không tin vào bất cứ điều gì nếu không có một lời giải thích khoa học … Tuy câu chuyện tôi chuẩn bị kể lại sau đây đã xảy ra hơn 25 năm về trước, nhưng những ký ức về nó vẫn còn hằn sâu trong tâm trí tôi.

Thời điểm đó tôi lên 18 tuổi, và mới được cấp giấy phép lái xe. Tôi mượn ô tô của bố và… chúng tôi lái xe đến một thị trấn lân cận để tìm thứ gì đó lót dạ. Lúc đó đã khá muộn vào ngày chủ nhật, đường phố có phần vắng vẻ và nơi duy nhất còn mở cửa là cửa hiệu McDonalds.




Lúc đó đã tối muộn vào ngày chủ nhật, đường phố có phần vắng vẻ và nơi duy nhất còn mở cửa là cửa hiệu McDonalds. (Ảnh: essentialmomentsphotos.com)

Chúng tôi chỉ vừa mới ngồi xuống thì một người phụ nữ đứng tuổi xuất hiện ở bàn kế bên chúng tôi. Trông bà không giống dân trí thức nhưng cũng không lôi thôi—trông bà không giống với người vô gia cư, nhưng quần áo của bà dường như có phần hơi cũ kỹ và mài mòn. Ngay lập tức bà bắt chuyện với tất cả chúng tôi: câu chuyện khơi mào khá cởi mở và thân thiện, nhưng nhanh chóng trở nên riêng tư.

Người phụ nữ này dường như biết rất nhiều về chúng tôi, tuy không ai trong chúng tôi từng gặp bà trước đây và chúng tôi thực sự cũng không quen biết ai trong thị trấn này. Bà khá nhanh nhẹn, sôi nổi và nói chuyện một cách liến thoắng. Bà lần lượt tách riêng từng người trong nhóm để thảo luận các chi tiết cụ thể trong đời sống của họ mà đáng nhẽ bà không thể biết được.




Lúc ban đầu cuộc nói chuyện, bà quay sang tôi và nói: “Tất nhiên, ông của cậu là một kỹ sư phải không?” Ông tôi là một kỹ sư, nhưng ông đã mất vào năm 1951 và chưa từng sống ở khu vực này, vì vậy bà không thể nào biết được ông.

Bạn bè của tôi cười nói với bà lúc đầu, nhưng rồi lần lượt trở nên tắt tiếng khi bà đưa ra càng lúc càng nhiều chi tiết vốn không thể biết được chỉ qua phán đoán đơn thuần… Khác với một thầy bói ngoài chợ, những câu phán của bà rất cụ thể và bà đã chi phối cuộc trò chuyện theo một cách mà một người chuyên khai thác thông tin không thể làm được.

Bà ta đột nhiên nói tiếng Pháp với một trong những cô bạn nữ của tôi – cô này biết tiếng Pháp… Bà ta bắt đầu trấn an mọi người về các mối bận tâm rất cụ thể mà chúng tôi đang gặp phải nhưng chưa đem ra thảo luận rồi đưa ra lời khuyên, thỉnh thoảng đề cập đến những người thân đã mất khác nhau của chúng tôi.

Đến thời điểm này, các cô bạn nữ của tôi bộc lộ vẻ bối rối khá rõ ràng còn những người bạn nam của tôi… đã chết lặng. Người phụ nữ đứng dậy và tuyên bố rằng đã đến lúc bà phải rời đi, có thể vì bà cảm thấy đã làm phiền chúng tôi. Bà đi ra phía cửa và, vì bây giờ đã khá muộn và các nhân viên quán ăn trông có vẻ như đang muốn về nhà, chúng tôi cũng đứng dậy và đi theo bà ra khỏi quán.

Và đây là điểm cao trào. Tôi chỉ đi sau bà không quá một vài bước khi bà đi qua cánh cửa đầu tiên trong hai cánh cửa dẫn ra phố. Lối ra nằm ở góc tòa nhà và thông ra chỗ giao cắt của hai con phố mua sắm. Không hề có lối ra, hẻm hoặc con phố nào có thể ẩn nấp gần lối ra vào, nhưng khi tôi bước ra  ngoài, người phụ nữ đã biến mất.




Chúng tôi đi ô tô về nhà trong một cuộc hành trình dài 15 phút và ai nấy trong bọn đều giàn giụa nước mắt—tất cả chúng tôi đều bị kích động. Tôi nghĩ bạn phải có mặt ở đó mới có thể hiểu được, vì bầu không khí lúc đó thật sự căng thẳng đến mức khó thở.

4. Cậu bé và “ông Ray”

Câu chuyện của cinch123 (Reddit)

Hồi căn nhà chúng tôi đang ở hiện nay được rao bán, chúng tôi đã cùng nhân viên quản lý nhà đất đi một vòng tham quan căn nhà. Lúc đó có một bà lão hơn 80 tuổi sống trong căn nhà. Khi chúng tôi ngắm nghía xung quanh, thì bà nằm trên giường trong căn phòng ngủ ở góc nhà và đọc một cuốn sách.

Sau khi rời đi, vợ tôi và tôi cho rằng thật kỳ lạ khi bà ấy sinh hoạt trong căn phòng đó chứ không phải phòng ngủ chính, và chiếc giường trong phòng ngủ chính có vẻ như đã không được đụng tới gần đây, và phòng tắm chính rõ ràng cũng chưa được sử dụng trong một khoảng thời gian dài. Khi chúng tôi mua căn nhà, người hàng xóm kể với chúng tôi rằng cụ bà không muốn dành thời gian trong dãy phòng chính nữa, bởi đó là nơi người chồng quá cố của bà, Ray, qua đời.

Một vài năm trôi qua. Hôm đó vợ tôi ra ngoài cả ngày, nên chỉ còn tôi, đứa con 3 tuổi, và em bé mới sinh của chúng tôi ở nhà. Sau khi ru em bé ngủ, tôi bảo đứa con 3 tuổi vào phòng ngủ trông em trong lúc tôi đi tắm. Cháu được tặng một chiếc Gyro Wheel (tạm dịch: bánh xe quay hồi chuyển) vài ngày trước đó nhưng đã gặp rất nhiều khó khăn để tìm hiểu cách sử dụng món đồ chơi này.

… Khi tôi đang tắm, tôi nghe thấy tiếng cháu nói chuyện với ai đó—có lẽ vợ tôi trở về nhà sớm—nhưng khi tôi ra ngoài, vẫn chỉ có cháu và tôi… Cháu đang ngồi trên giường, sử dụng món đồ chơi Gyro Wheel một cách thành thạo. Tôi bảo rằng tôi rất vui khi cháu tìm được cách sử dụng món đồ chơi và cháu trả lời, “Vâng thật dễ dàng khi ông Ray chỉ cho con cách sử dụng”.




(Ảnh: Shutterstock)

5. “Có lẽ ba cũng sợ…”

Câu chuyện do bạn Nguyễn Hoàng Vinh gửi tới cho Đại Kỷ Nguyên

Quê tôi ở miền Tây, cuộc sống nơi đây gắn liền với sông nước. Sông, ao, hồ ở khắp mọi nơi, chính vì vậy bọn trẻ mới vài ba tuổi là phải tập bơi nếu không muốn chết đuối. Dĩ nhiên vào mùa nước lên, trẻ con và ngay cả người lớn chết đuối cũng khá thường.

Tội nhất là những người bị đuối vào mùa nước thì không thể chôn vì đất không khô ráo, nên buộc phải liệm và đóng “sốc tréo” neo giữa đồng, chờ cho khi nước rút thì mới chôn, nơi đóng “sốc tréo” cũng là nơi chôn họ luôn. (Sốc tréo là 4 cây tre đóng chéo nhau hình chữ X, thành 2 đầu để nâng đỡ quan tài).

Lần đó, tôi cùng với tía đi ra đồng, định khi con nước lên thì kéo lưới bắt cá, tôi và ba nằm ngủ quên trên ghe; lúc ấy tôi độ khoảng 6 hay 7 tuổi. Nửa đêm, trời bắt đầu nổi gió, nhưng lại không mưa. Vì là con nít nên tôi có tật nghịch nước, lát sau tôi nghe tiếng người nói trong đêm, dõi trông xa xa tôi thấy có bóng người ngồi trên một mô cao cao, tôi lấy tay chỉ cho ba, nhưng ba bảo không thấy gì cả? Tôi khăng khăng bảo là có nhưng ba nói tôi đi ngủ đi.


Khi tôi và ba đang thiu thiu thì nghe tiếng cọt kẹt trên mái ghe, tiếng đi lại và cả tiếng chọi đất lõm bõm quanh ghe. Nhưng khi ba ra xem thì lại im lặng, nhưng khi vào ngủ thì mọi thứ lại diễn ra. Tôi cảm thấy khó chịu, tôi hét: “Ai mà chơi kỳ vậy!” thì ngay lập tức mọi thứ im lặng. Cuối cùng trời cũng sáng, khi bà và tôi chèo ghe vào bờ thì thấy gần đó có sốc tréo và mãi sau này bà mới nói: “Bà biết nhưng bà giả vờ không biết để tránh làm con sợ!”, có lẽ ba cũng sợ…

Con sông đêm (Ảnh: George Szirtes/Flickr)

Nguồn: DKN – Tác giả: Tara MacIsaac

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *