Đây là câu chuyện luân hồi từng kinh động đến hoàng đế Khang Hy

Luân hồi, chuyển sinh là câu chuyện dài kể mãi không có hồi kết. Dường như mỗi câu chuyện là một kiếp người. Người đời thường bảo đó là điều mơ hồ, huyền hoặc cho đến khi tận mắt thấy, tai nghe…

Lời tựa 
Nhân duyên chưa dứt, rất có thể người ta sẽ đầu thai vào một gia đình sống ở gần nơi người thân của mình ở mà trả nợ nghiệp đã nợ, đó chính là tiến nhập vào vòng luân hồi. Truyền thuyết kể rằng, để có thể tiến nhập vào vòng luân hồi, người ta phải uống một thứ thuốc lãng quên gọi là Canh Mạnh Bà để quên mọi chuyện kiếp trước. Dù điều đó có tồn tại hay không thì trong truyền thuyết hay trên phim ảnh đều luôn có những câu chuyện mà khiến nhiều người quan tâm và đặt ra câu hỏi cho chính mình. Liệu rằng linh hồn và sự chuyển sinh có thật sự tồn tại. Vì xưa nay mọi chuyện xảy ra xung quanh chúng ta đều không có gì là ngẫu nhiên vì tuyệt nhiên ngẫu nhiên là không tồn tại mà tất nhiên là có nguyên nhân. 




Những năm Khang Hy đời nhà Thanh, có huyện lệnh Cao Minh, Quảng Đông là vị quan thanh liêm, tiếng tăm rất tốt, tên là Nữu Tú, tự Ngọc Tiều, người Giang Tô.

Trong thời gian giữ chức, ông thường hay sưu tầm những câu chuyện kỳ lạ trong dân gian rồi ghi chép lại thành sách. Trong tác phẩm “Cô Thừa” của mình, ông kể lại một câu chuyện luân hồi đã từng kinh động đến hoàng đế Khang Hy như sau: 

Phía Đông thành Bắc kinh có một gia đình thường dân sinh hạ một bé gái, vừa chào đời đã khác với mọi người, có thể cất tiếng nói chuyện. Bé gái nói: “Tôi là phu nhân của lang trung công bộ Trịnh Liêm, sao lại ở đây thế này? Tôi muốn về nhà“.

Bố mẹ nghe thấy lời của con mình, bèn cho người tìm kiếm nơi ở của Trịnh Liêm, thì ra nhà họ Trịnh cách nhà của họ chỉ hơn 2 dặm đường. Phụ thân của bé gái tuy đã biết được Trịnh gia ở đâu nhưng lại cảm thấy chuyện này rất quái dị, bèn căn dặn người nhà phải giữ kín bí mật. 

Đến khi bé gái lớn lên, có lúc chạy ra ngoài hẻm, nói là muốn về nhà họ Trịnh. Bố mẹ cô bởi vậy thường phải bồng bế, trông chừng, không cho cô tự mình ra ngoài.




Nhưng khát vọng mãnh liệt muốn trở về nhà của cô bé không vơi đi chút nào. Vào năm cô bé lên 8 tuổi, bất đắc dĩ cha cô đành phải tìm đến Trịnh gia. Vừa hỏi thăm thử thì biết được vợ của Trịnh Liêm quả thật đã qua đời nhiều năm.

Ông bèn nói ra sự việc quái dị khó tưởng tượng này. Nhà họ Trịnh vừa nghe, vội cử kiệu hoa đến nghênh đón. Bé gái 8 tuổi đến nhà Trịnh Liêm, lại không cảm thấy chút lạ lẫm nào. Tuy nhà họ Trịnh rất rộng, nhiều phòng ốc, nhưng cô hầu như quen thuộc mỗi từng ngóc ngách.

Cô bé tiến thẳng vào phòng trong, ngồi nghiêm trên giường, mặt hướng về phía nam nói với mọi người rằng: “Con trai và con dâu của tôi đâu rồi? Còn không mau mau đến gặp mặt tôi“. 

Mọi người nhìn thấy cô bé làm ra điệu bộ của phu nhân đều không khỏi bụm miệng cười trộm, tuy không nghe theo nhưng cũng không dám đưa mắt nhìn thẳng.




Vừa hay lúc đó Trịnh Liêm từ bên ngoài đi vào, bé gái đứng dậy nói: “Tôi với ông cách xa đã rất lâu rồi, lẽ nào ông không nhận ra tôi ư?“. Cô bé còn chỉ chỗ quần áo, giày dép ngày trước của mình để, thói quen giống hệt vợ Trịnh Liêm lúc còn sống.

Trịnh Liêm cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ, hôm đó lại đưa cô bé về lại nhà. Một đồn mười, mười đồn trăm, chẳng bao lâu người khắp kinh thành không ai không biết chuyện. Câu chuyện còn vang đến tận hoàng cung. 

Hoàng đế Khang Hy nghe thấy hiếu kỳ, bèn cho mời Trịnh Liêm vào cung hỏi thăm. Thời đó ai dám dối gạt hoàng đế thì chính là đại tội khi quân, sẽ bị chém đầu cả nhà. Trịnh Liêm hai đầu gối quỳ xuống đất, miệng run rẩy tường tận kể lại đầu đuôi sự tình với hoàng đế. 

Hoàng đế nghe xong, thấy rằng chuyện này quả là đáng tin mười phần, liền lệnh cho Trịnh Liêm tiếp tục nhân duyên đời trước, cưới cô bé đó về. Nhưng Trịnh Liêm vội từ chối: “Khấu tạ hoàng ân, nhưng thần và cô bé tuổi tác chênh lệch thật quá lớn. Con trai thần nay đã có cháu. Nếu lấy về thành ra chồng già vợ trẻ, ngay cả xưng hô cũng thấy ngượng, e rằng không thích hợp“.




Hoàng đế nói: “Ai bảo không thích hợp? Mệnh trời khó cãi, đợi sau khi nàng lớn lên rồi các ngươi hãy thành hôn để tiếp tục nhân duyên từ kiếp trước“. Sau này, khi bé gái đến tuổi gả chồng, Trịnh Liêm phụng chỉ kết hôn với nàng, tình cảm vợ chồng lại ân ái như xưa.


Phật gia có thuyết “lục đạo luân hồi” (6 nẻo luân hồi), giảng rằng sau khi chết đi linh hồn con người sẽ tiếp tục tiến nhập vào vòng quay vô cùng vô tận của sinh mệnh, xuống địa ngục phải đi qua 7 ải và uống thứ canh quyên lãng- canh Mạnh Bà để đầu thai thành những kiếp sống ở đời sau mà trả nợ nghiệp đời trước. 

Nhưng cũng có những người mang theo ký ức tiền kiếp mà chuyển sinh, luân hồi. Khi mới sinh họ đã nhớ được toàn bộ sự việc xảy ra trong kiếp trước của mình. Vì nhân duyên chưa dứt, rất có thể ở kiếp này họ lại được đoàn tụ với người thương của mình, trải qua bao gió dập sóng vùi mà lại được ở cạnh nhau.
Nguồn: DKN

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *