Ca sĩ Chế Linh kể chuyện rùng rợn trong nghề hát:
Chuyện ma quỉ, có người tin, có người không. Nói như thiền sư Vũ Công Lý “vấn đề anh tin hay không, mặc xác anh. Có những chuyện không cần anh tin, nó vẫn có”. Trong tinh thần đó, câu chuyện của ca sĩ Chế Linh… Cũng đủ làm những người yếu bóng vía phải xanh mặt. Tuy nhiên, như đã thưa ở trên, vấn đề tâm linh không ai bắt ai tin được. Và chuyện ma cỏ, không phải ai cũng thấy. Tất cả những câu chuyện do các nhân vật có thật, kể ra trên Việt Weekly không nhằm mục đích tạo sự hoang mang cho các vị chủ nhân căn phố hoặc thương mại. Đơn giản là những câu chuyện đã được không riêng gì một người, mà nhiều người đã nói tới trong thời gian qua… Đây là những kinh nghiệm tâm linh cá nhân, kể cho nhau nghe, nhân mùa xuân vẫn còn với chúng ta…
VW: Thưa anh Chế Linh trong thế giới tâm linh rất khó có thể nói được điều có, điều không, nhưng mà có những sự hiện diện, không phải ai cũng tin, anh có tin có ma không?
CL: Ôi, điều đó tôi phải tin bởi vì khi chết rồi chúng ta đi đâu, hồn ta ở đâu. Cho nên, tôi tin chắc chắn điều đó phải có, nhứt định phải có. Tại nước văn minh nhất, họ tin từ trước tới bây giờ, họ làm phim, dựng phim, đủ thứ hết là nước Anh.
VW: Có bao giờ anh thấy ma chưa?
CL: Tôi đã thấy rất là nhiều lần. Tôi phải nói chuyện với ma rất nhiều lần những nhân chứng còn đây, chẳng hạn như những lần đi hát, chị Mai Lệ Huyền, Giáng Thu và một số những anh chị em khác có chứng kiến.
VW: Anh kể lại một câu chuyện mà anh chứng kiến?
CL: Một dịp đi hát có Hùng Cường, tại Dục Mỹ, năm 1971. Dục Mỹ là nơi dạy các binh chủng, rất sình lầy, có những giai thoại ma quỷ dữ lắm ở tại xứ đó. Tất cả mọi người buổi chiều hôm họ đi dạo mát ngoài phố, tôi không muốn đi, ở nhà nằm trên võng. Tôi thấy tự nhiên tủ lạnh của Tổng Hành Dinh, của ông Đại Tá Lê Vinh Trường, tự động mở ra và nước trào ra, tôi đóng lại cánh cửa tủ, tới lần thứ ba ông Thượng sĩ ổng nói với tôi là, “Cậu ra ngoài đường chơi đi.” Tôi cảm thấy ở nhà không thoải mái, tôi nghĩ chắc đó một điều gì không hay, tôi cũng chìu ông Đại tá Trường, tại vì ổng mời hoài tôi mới ra. Tối hôm đó đi hát xong, về ăn trong thủ phủ của ông Đại tá Trường, một dãy bàn, nghệ sĩ với tất cả anh em binh lính và sĩ quan khoảng 50 người. Ông Đại tá Trường ngồi đầu bàn. Tôi với anh Hùng Cường ngồi đâu mặt nhau. Hôm đó, ông Đại tá Trường, có hai cô cháu là cô Tuyết và cô Hồng ở Nha Trang đến thăm, hai cô nằm ngủ ở trong phòng. Bỗng nhiên, có bóng một cô ở trong phòng đi ra, ai cũng nhìn thấy. Ông Đại tá Trường mới nói, “Linh à, toa đứng dậy, mở cửa, coi tụi nó còn ngủ không?” Ông cứ biểu tôi mở cửa hoài thôi, tôi mở cửa, thấy hai cô vẫn còn nằm ngủ. Kể lại mà tôi vẫn còn rợn da gà.
VW: Bóng cô gái đó là ai?
CL: Tối hôm đó, khi mọi người đi ngủ rồi, tôi không ngủ, nằm ở ghế xa-lông nơi phòng khách, ông Đại tá Trường nói, toa vô ngủ đi đừng có nằm ở đây. Tôi nói là tôi muốn nằm ở đây để thoải mái. Tôi không muốn nằm ở trong phòng. Lúc đó, mỗi người nằm một giường nhà binh, khoảng 20 người nằm ở trong phòng, ghế bố có mùng đàng hoàng. Ông Đại tá Trường nói quá, tôi mới nói tại sao vậy, tôi ngủ ngoài đây có mắc mớ, có phiền hà gì ai đâu. Oång nhứt định năn nỉ tôi đi vô ngủ, tôi mới đi vô ngủ. Còn đang nói chuyện đâu đó với anh em, chân tôi bị nhột, tôi nói, hình như có ai gãi chân, anh Hùng Cường nói là đừng nói tầm bậy, phạm thượng, nói không có thiệt. Tôi nghĩ, chắc tại đi bộ nhiều quá, có lẽ bị ngứa chân. Cho đến lần thứ hai, lần thứ ba tôi bị gãi chân, tôi nói ra, anh Hùng Cường và tất cả mọi người kể cả Mai Lệ Huyền không ai dám lên tiếng hết, ai cũng sợ. Tôi mới cố gắng ngủ, tôi thấy một bóng đứng cao ngay đầu giường tôi, mặc đồ nhà binh, cao mà không thấy mặt, tôi mới tốc mùng ra, tôi nói tại sao các anh cứ phá tôi hoài. Mọi người không có ai ngủ hết, nhưng mà không ai nói chuyện. Đến lần thứ hai, tôi mới mở cửa tôi rượt, ra tới cái lô cốt, anh lính gác hỏi tôi chạy đi đâu vậy, tôi nói có một người gãi chân tôi hoài, tôi chạy ra kiếm. Anh lính gác mới nói tôi vô ngủ đi không có đâu, chuyện đó để mai sẽ kể. Khi tôi vào ngủ, mới vừa nằm là ngủ liền, thì bị bóp cổ. Lúc đó, tôi nói là tôi tin rồi, các anh, các bạn cho tôi ngủ đi, ngày mai tôi sẽ mua cà phê cúng. Thế là, tôi ngủ được. Mới 5 giờ rưỡi sáng thôi, là có tiếng gõ cửa, ở ngoài sáng, ở trong tối, dòm ngạch cửa không thấy bóng mà có tiếng gõ cửa, tôi mới nói, tôi đã nói với các anh rồi, các anh không chịu nghe, không cho tôi ngủ là sao. Thế là, tôi thức cho tới sáng luôn. Tới sáng, tôi kể cho ông Đại tá Trường nghe, ổng đưa tôi vào phòng, chỉ vào cái giường của ổng đã được ếm, đóng đinh kéo dây chì, dây kẽm dữ lắm. Mà ổng là người Công Giáo, ổng kể hết sự thật.
VW: Câu chuyện của ông Đại ta Trường kể như thế nào?
CL: Ông Trường kể là, có một cô gái 16 tuổi, hồi thời Tây, tới trại lính để gặp ông bố hay sao đó, nhưng bị lính Tây bắn chết oan. Cô đã xuất hiện rất nhiều, nhiều dạng khác nhau, bằng chứng như là mấy cây cổ thụ ở Dục Mỹ đã bị đốn và đã ếm không biết bao nhiêu lần, mà họ vẫn xuất hiện, tức là bằng mọi hình thức. Họ nói là cô thành quỷ rồi.
VW: Vì lý do gì họ ếm cái giường, họ phải ràng lại, có hiện tượng gì xảy ra khiến họ phải làm những động tác đó?
CL: Tôi nghĩ rằng, đó là một phép để mà ngừa những phá phách, để được bình an thôi, để họ ngủ được, đời lính mà, không ngủ đâu có được, mà cứ bị phá phách hoài đâu chịu được.
VW: Họ để những gì ở giường?
CL: Tôi thấy ở dưới giường đóng đinh nhiều lắm, đó là một trong những hình thức ếm và xin vong hồn đó đi một nơi khác.
VW: Câu chuyện anh vừa mới kể là trong rất nhiều những câu chuyện mà anh đã chứng kiến. Anh tin rằng có ma. Anh gặp nhiều trường hợp như vậy, trong khi những người khác cả đời không thấy?
CL: Tôi cũng không hiểu tại sao tôi gặp hoài, đôi khi tôi kể cho bạn bè nghe, họ nói tôi mê tín dị đoan này kia nọ. Không phải đâu, không phải tự nhiên ai cũng có một cơ duyên để mà gặp gỡ như vậy. Họ nói ma là chuyện không có, tôi nói phải có, tại vì tôi chứng nghiệm quá nhiều lần. Họ biết nghe, họ thấy mình, họ nhiều phép hơn mình, mình không thấy họ, sự sinh hoạt của họ chắc cũng như chúng ta vậy.
VW: Anh có những chứng nghiệm gì từ cá nhân của anh hoặc người thân của anh không?
CL: Có lần tôi đi hát ở Trà Vinh, Vĩnh Bình. Một phái đoàn nghệ sĩ đông lắm, ở phòng ngủ Thống Nhất, tại Trà Vinh, năm 1972, đông lắm có anh Hùng Cường, Thanh Việt, Tùng Lâm, Khả Năng. Ông bà chủ phòng ngủ nầy có sự quen biết cho nên tôi muốn ở phòng nào họ cũng chìu. Tôi muốn ở phòng số 1 nhưng mà phòng bị niêm phong, ông bà chủ niêm chớ không phải là chính quyền niêm. Tôi nói nhứt định ở đó chớ không muốn ở trên lầu, tôi không muốn ở phòng nào khác. Tôi với vợ tôi vào phòng đó. Tôi vào phòng tắm rửa, ngủ để lấy sức để tối đi hát. Vợ tôi ra phố để coi này cái kia, mua trái cây để tối ăn. Tôi đang ngủ, nghe có tiếng guốc khua điếc lỗ tai tôi. Tôi nghĩ, vợ mình biết giấc ngủ của mình hết sức là cần trước khi hát. Tôi thức dậy, định nói với vợ đừng làm ồn, tôi thấy cửa vẫn còn đóng, cửa sổ niêm hết, chỉ có hai lỗ nhỏ xíu để thông hơi trong nhà tắm. Đến đêm đi hát về, hai vợ chồng tôi ngủ, họ kéo vợ tôi lọt dưới giường luôn. Vợ tôi thấy có hai người lại kéo chân, tôi kéo lại mà kéo không nổi. Tôi mới qua bên phòng Thanh Việt ở, coi như suốt đêm không ngủ. Ngày hôm sau, tôi mới hỏi, ông chủ mới kể là, khi phòng ngủ tân trang, có hai cô mà kéo xi-măng để tô, bị rớt xuống chết ngay tại phòng đó cho nên không cho ai ở được, có nhiều người muốn ở nhưng mà ở không được, bị phá.
VW: Còn câu chuyện người âm hợp hôn với người dương?
CL: Câu chuyện này, tôi cũng đang kiếm ông Trung tá Thanh để mà kiểm chứng thêm một lần nữa. Aûnh sống với người ma này ở tại Dục Mỹ trong ba năm, trông rất tiều tụy. Khi mà ảnh bỏ Dục Mỹ đi, ảnh lại sống hết sức thoải mái và khỏe mạnh. Tôi không kiếm được anh ta, anh Trung Tá Thanh hồi ở Dục Mỹ đã sống với người ma, người âm ba năm trời.
VW: Sinh hoạt của người âm người dương hòa với nhau như thế nào?
CL: Lúc đầu tiên theo như ảnh kể, rất bình thường, giống hệt như người đàn bà bình thường, cũng ân ái bình thường, nói chuyện bình thường mà không biết mình sống với người âm. Cho đến ngày, một người bạn của anh ta đến thăm anh ở Dục Mỹ, khi bước vào phòng, anh bạn thấy có gì đó không ổn ở trong nhà, thành thử anh bạn làm phép để không bị quấy rầy. Không ngờ từ ngày anh bạn xuất hiện đến thăm ông Trung Tá Thanh ở Dục Mỹ, đến khi anh bạn đi, bóng người đàn bà này không bao giờ còn nữa, không còn tới với anh Thanh nữa. Mà anh Thanh, lúc đó, cũng không biết tại sao người yêu mình biến mất.
VW: Họ có với nhau đứa con nào không?
CL: Không, không có con.
VW: Vậy thì anh nghĩ cái chuyện đó là cũng có thể xảy ra được hết trong đời sống mà chúng ta nói là nó phức tạp như vậy.
CL: Tôi nghĩ cái này cũng là một trong những cái mà mình phải suy nghĩ, tức là người âm cũng có nhiều mà người dương cũng có nhiều, nhưng mà dương với âm mình không có được tần số nào đó để mình gặp nhau một cách tự nhiên, nhưng họ vẫn thấy sự sinh hoạt của mình, tôi chắc chắn, những việc đó chắc chắn phải có, mà trong những vấn đề của người Chăm thứ nhất là người Chăm chúng tôi tin giữ lắm, tin kinh khủng, mà một ngày nào đó tôi sẽ kể cho anh một số những chuyện có thiệt và kiểm chứng, những nhân chứng còn sống, tôi thấy việc này cũng là một trong những cái không phải đêm họ đi tới những cái hoang mang hay là những mê tín dị đoan, tôi thấy việc này cần kể ra cho chơi vui.
CL: Là cái tượng này, cái khu phố này tôi mướn lại của người Bồ Đào Nha, ……………… Toronto. Hồi năm 88, từ khi mà mở tiệm thì coi như khách khứa đông đảo lắm và cũng không có gì xảy ra, mà rất là đông lúc nào cũng đông hết, tiệm đó sức chứa 240 chỗ ngồi, ở trong đó có Piano này kia nọ, đông khách lắm nhưng mà mỗi một lần mà tôi đi xuống cái hầm gọi là kho chứa đồ thì tôi thấy một bóng ngồi gục đầu, tôi nói ủa tại sao mấy cô làm ở đây tại sao đi xuống ở dưới này, gục đầu ở dưới này chắc có chuyện gì xảy ra, mình mới nói ai vậy, bóng này lại đi vô phía bên trong, mình chạy vô phía bên trong đường cùng đâu có ai đi đâu được, mình thấy Ok chắc có chuyện không ổn xảy ra, tôi lấy bánh, lấy nước trà, nước ngọt tôi để đó tôi cúng, tôi váy mời họ đến ăn, lần thứ ba tôi gặp cũng y chang vậy, tôi không dám nói với ai hết sợ không ai dám xuống dưới đó lấy đồ (cười) mà tôi cũng không dám cho người nhà biết và thằng con tôi gặp một lần nữa, thằng đó gặp mà nó cũng không dám nói với ai, nó cũng không dám nói với Cha nó, nó cũng không dám nói với ai hết, nó không dám xuống đó luôn (cười) đến khi tôi bán tiệm rồi, tôi mới nói cho gia đình biết là như vậy, như vậy đó, thì bà xã tôi nói trời đất ơi, anh thấy như vậy mà không cho biết, em đi xuống dưới hoài (cười).
VW: Mà chỉ không thấy ạ.
CL: Không thấy.
VW: Nhưng mà người chủ Tàu có thấy không.
CL: Mình cũng không biết, tại vì mình không có lại để mình hỏi.
VW: Nhưng mà hồi nãy anh nói chính xác là cái bóng hay là gì.
CL: Cái bóng thôi, bóng trắng, bóng trắng mà mình không thấy mặt rõ ràng, tại vì ở dưới cái hầm cũng có đèn, nhưng đèn không sáng như ở trên.
VW: Kể tiếp câu chuyện thứ ba nữa.
CL: Có một đoàn văn nghệ Chiến Tranh Chính Trị 50, gọi là đoàn Tâm Lý Chiến 50, 50 Chiến Tranh Chính Trị, ở trong đó có lực lượng nghệ sĩ đông lắm đi lên trên Ban Mê Thuột hát, chỗ đó coi như một Bệnh viện bị pháo kích rồi, cho nên dời lại một bệnh viện khác, làm chỗ khác tại vì Bệnh viên này bỏ hoang, thì nghệ sĩ tới cho ở trong Bệnh viện này, mỗi người một cái ghế bố, nhưng mà đi hát về mỗi người tắm rửa đâu vào đó rồi chơi bài với nhau, ở trong phòng tắm tập thể, trong phòng tắm tập thể mở nước hoài thôi, mới vừa mở nước ra và tắt lại, đi ra ngoài thì nước mở ra lại, nó cứ mở ra lại, anh Thanh Việt nói “Đ.M.ï ma gì ma, con mẹ để tao cho, mầy muốn làm gì thì làm tao nè…”, chưa tới 5 phút anh Thanh Việt đau bụng, đau bụng ngoài sức tưởng tượng, đến khi ông Thiếu Tá Nghị ổng nói là không nên phạm người ta như vậy, chửi người ta như vậy, không nên thách thức như vậy, đến khi mấy người này cũng rót nước này kia nọ để mời uống và váy lại coi như lời nói này bị phạm, cho nên tha thứ đi là hết liền, thành thử tôi nghĩ một việc xảy ra mà trước mắt mọi người chớ không phải là sau đâu, chắc chắn điều đó những người nào không tin thì không sao, những người nào tin thì cứ phải tin, đừng để xúc phạm vậy thôi.
Nguồn: Truyenmacothat