Các nhà khoa học nghiên cứu về người tí hon – không chỉ là truyền thuyết

Trong nhiều tài liệu cổ, thực sự có ghi chép về sự tồn tại của người tí hon rất chi tiết và sống động. Tuy nhiên, một số bằng chứng thời hiện đại hé mở khả năng người tí hon không phải chỉ là truyền thuyết, mà có thể thực sự tồn tại.

Người tí hon thực sự được ghi chép trong sách cổ
Trong cuốn sách “Quản Tử” có ghi chép về người tí hon, theo mô tả, họ trông giống một người trưởng thành, chỉ cao 4 tấc, mặc áo màu vàng, đội mũ màu vàng, và thích chạy nhảy khắp nơi trên một con ngựa nhỏ.

Khám phá dưới đây về xác ướp tí hon bí ẩn nhất lịch sử sẽ khiến chúng ta không khỏi bất ngờ (Ảnh: Tổng hợp)

Trong “Sơn Hải Kinh” cũng ghi chép rằng, vương quốc người tí hon nằm ở phía Đông, họ có dáng người nhỏ bé, cao 9 tấc, họ sợ bị chim mòng biển nuốt chửng nên không dám đi lại một mình. 

Trong “Duyệt Vi thảo đường bút ký” của Kỷ Hiểu Lam đời nhà Thanh, có mô tả rằng ở huyện Địch Hoá, nay là Urumqi thuộc khu Tân Cương, thường có thể nhìn thấy những người tí hon chỉ cao hơn 30cm, nam nữ, già trẻ lớn bé đều có cả. Mỗi khi cây liễu đỏ nở hoa, những người tí hon này lại đi bẻ cành liễu rồi kết thành những vòng hoa nhỏ, sau đó đội lên đầu rồi cùng nhau ca hát, nhảy múa theo từng nhóm, giọng hát của họ rất tinh tế, đẹp và du dương. Đôi khi, những người tí hon này lặng lẽ lẻn vào lều của các đồn trú của triều đình để ăn trộm thức ăn, nếu chẳng may bị bắt gặp, họ sẽ quỳ rạp xuống đất và khóc lên như một đứa trẻ, nếu bị trói lại, họ sẽ tuyệt thực để chống cự.

Trong cuốn “Thái Bình nghiễm ký” cũng ghi lại một đoạn văn như sau: ở Tây Bắc Hải, có một nơi gọi là Hạc Dân Quốc, người ở đây chỉ cao 3 tấc, nhưng bước đi nhanh thoăn thoắt, có thể đi hàng nghìn dặm mỗi ngày, vì thân hình quá nhỏ bé, nên thường bị hạc biển nuốt chửng, nên họ đã nghĩ ra một cách, đem những khúc gỗ khắc thành những hình người giống họ, khắc hàng trăm khúc gỗ như vậy, rồi đặt chúng bên cạnh bờ biển hoang vắng, hạc biển cho rằng những hình gỗ này chính là người tí hon liền lao xuống và nuốt chửng chúng, cuối cùng hạc biển đã bị nghẹn mà chết. Cứ như vậy, hạc biển bị lừa nhiều lần, nên hiểu rằng ăn người tí hon sẽ bị chết, nên không dám ăn họ nữa. 

Nhưng từ cách người tí hon dùng khúc gỗ che mắt hạc biển để tránh nguy hiểm, thì có thể nói rằng trí tuệ của họ không kém so với người thường thời bấy giờ, thậm chí còn cao hơn. Hơn nữa, những nhân vật tí hon trong những ghi chép này đều hiểu phép tắc và biết xấu hổ, tâm linh và thói quen sinh hoạt không khác gì so với người hiện đại chúng ta, nhưng thân hình lại nhỏ hơn một chút, và họ không chỉ thông minh, mà còn rất hiểu biết văn hoá, còn có kiến thức.

Theo ghi chép của những cuốn sách cổ này, rất nhiều cổ nhân đã nhìn thấy người tí hon, không chỉ nhìn thấy họ, mà có thể thực sự đã tiếp xúc với họ, nếu không thì họ đã không thể mô tả những nhân vật tí hon một cách chi tiết như vậy.

Người tí hon – Sơn hải kinh quảng chú. (Phạm vi công cộng)

Các nhà khoa học nghiên cứu người tí hon
Vào tháng 10 năm 1932, khi đang tìm vàng ở dãy núi San Pedro ở Wyoming, hai nhà khai thác vàng người Hoa Kỳ là Cecil Main và Frank Carl, đã sử dụng thuốc nổ để làm nổ một mạch khoáng, sau khi bụi đất tản hết, cả hai đã phát hiện ra một hang đá. Trong hang có một bệ đá nhô lên, chỉ thấy có một người nhỏ bé đang ngồi lặng yên trên đó, mắt to trừng trừng đang nhìn hai nhà khai thác, khiến họ sợ hãi và bỏ chạy.

Trên đường bỏ chạy, cả hai chợt nhớ ra, “Khoan đã! Người có thân hình nhỏ bé kia dường như không động đậy”. Vì vậy, cả hai đã dũng cảm quay trở lại hang động một lần nữa, và sau khi xem xét kỹ hơn, họ phát hiện ra đó chỉ là một xác ướp của một người tí hon, có chiều cao khoảng 35cm, hai tay vòng trước ngực, hai chân bắt chéo dưới thân. 

Khuôn mặt của xác ướp này giống như một người già, với đôi mắt to, mí sụp, mũi tẹt, trán thấp, miệng to và môi mỏng, da màu đồng và có rất nhiều nếp nhăn, có tay to hơn so với phần còn lại của cơ thể, với những ngón đặc biệt dài, đỉnh đầu phẳng và có một lớp keo dính, có vẻ ngoài cũ kỹ, nhưng ngay cả móng tay cũng vẫn còn nguyên vẹn. 

Nhiều nhà khoa học nổi tiếng đã đến để xem xác ướp của người tí hon này, và họ còn đặt tên cho anh ta là “Pedro”. Nhưng hầu hết các nhà khoa học đều cho rằng anh ta chỉ là một đạo cụ do hai thợ đào vàng làm ra để kiếm tiền mà thôi, vì vậy, để xác minh đây có phải là một trò lừa đảo hay không, họ đã tiến hành kiểm tra hoá nghiệm toàn diện đối với “Pedro”.

Sau khi phân tích bằng tấm chụp X-quang, người ta thấy rằng bộ xương bên trong của Pedro gần như y hệt với con người, nhưng cột sống của anh ta bị thương nặng, xương quai xanh bị gãy, xương sọ của bị vỡ ra dưới tác động nặng nề nào đó, và lớp keo trên đầu anh ta thực sự là do mô não và máu đông đặc lại tạo thành. Các nhà khoa đã đưa ra kết luận rằng Pedro có khả năng đã bị giết, điều này cũng khiến cho mọi người trước đó từng nghi ngờ phải vụ việc phải chấn động.

Hình ảnh và chụp X-quang của Xác ướp San Pedro (Ảnh: Wikipedia)

Một vị giáo sư nhân chủng học khác, Tiến sĩ George Gill, cũng giữ thái độ hoài nghi về Pedro, ông cho rằng đó có thể là hài cốt là của một đứa trẻ sơ sinh, có thể là sinh non hoặc tử vong ngay sau khi chào đời do bị dị tật não bẩm sinh.

Chúng ta hãy cùng tìm hiểu một chút, dị tật não bẩm sinh là một loại dị tật phát sinh khi mang thai, nó khiến ống thần kinh trong phôi thai không thể phát triển đầy đủ, dẫn đến mất toàn bộ hoặc một phần hộp sọ của em bé và thiếu đi phần da bao phủ hộp sọ, dẫn đến thân não và tiểu não lộ ra ngoài, đỉnh đầu bằng phẳng, nhãn cầu lồi một cách rõ rệt, gương mặt giống với ếch. Tuy nhiên, khẳng định này của Tiến sĩ Gill chỉ có thể giải thích được hình dáng bề ngoài của Pedro, chứ không thể giải thích tại sao tấm chụp X-quang của Pedro lại cho thấy những đặc điểm về bộ xương mà chỉ ở người lớn mới có.

Chúng ta biết rằng quá trình xương hóa của hộp sọ của một đứa trẻ khi sinh ra vẫn chưa được hoàn thành, vì vậy, sau một năm rưỡi đến hai năm sau khi sinh, xương sọ của trẻ mới được khép kín, nhưng tấm chụp X-quang cho thấy rằng hộp sọ của Pedro đã khép kín hoàn toàn, còn có một bộ răng hoàn chỉnh. Điểm khác biệt duy nhất so với con người là, răng nanh của Pedro sắc nhọn khác thường. Từ đó suy ra, Pedro hoàn toàn không phải là xác ướp của một đứa trẻ.

Khoa Nhân chủng học của Đại học Harvard cũng tham gia vào quá trình kiểm chứng, và cuối cùng họ đã xác nhận rằng Pedro thực sự là một người tí hon, đồng thời cũng xác định được lúc Pedro qua đời là khi ông khoảng 65 tuổi, không ai biết được ông qua đời vào niên đại nào, nhưng chắc chắn rằng Pedro đã tồn tại rất lâu rồi. 

Hơn nữa, còn một điều trùng hợp là, bộ lạc bản địa Hoa Kỳ sống gần khu vực núi Pedro, là tộc người Shoshoni và người Crow, họ đều có truyền thuyết liên quan đến một bộ tộc người tí hon tại địa phương. Người Shoshoni gọi những người tí hon này là người Nin’ am-bea, và những người tí hon này có một phong tục đáng sợ đó là, nếu trong bộ lạc có người bị bệnh sẽ lập tức giết chết người bệnh đó, bằng cách chặt đầu hoặc dùng vật nặng đập vào đầu bệnh nhân. Đánh giá về hộp sọ bị vỡ của Pedro, thì nó rất trùng khớp với truyền thuyết này.

Xác ướp người tí hon được phát hiện ở trên quả thực đã mang đến vấn đề nan giải cho giới khoa học. Bởi nếu như thừa nhận sự tồn tại của chủng người tí hon, thì lịch sử tiến hóa của loài người sẽ cần phải được viết lại rồi.

Người tí hon xuất hiện trước mặt con người
Tạp chí Destiny nổi tiếng của Mỹ đã đăng một bài báo vào tháng 5 năm 2004 rằng, vào mùa hè năm 1942, một đứa trẻ 10 tuổi đã đi nghỉ mát ở vùng nông thôn thuộc bang New York cùng với cha mẹ của mình. Lúc cậu bé đang ngồi trong căn nhà gỗ nhỏ do bố cậu thuê, cánh cửa sổ chỉ 10cm, cậu bất ngờ nghe thấy tiếng gõ cửa sổ rất nhẹ, giống như có người gõ móng tay vào kính, nên Kun đã đi về hướng tiếng động để xem thử. Bên ngoài bệ cửa sổ xuất hiện một người đàn đàn ông tí hon, cao khoảng 30cm, người đàn ông tí hon đang cười với cậu, đồng thời, còn vẫy tay với cậu. 

Còn tiếng gõ cửa trước đó cậu bé nghe thấy là do người đàn ông tí hon đã đập nhẹ chiếc gậy trên tay vào cửa sổ. Cậu bé nhớ lại rằng, người đàn ông tí hon mặc một chiếc áo màu xám nhỏ, và có vẻ như phần trên của cơ thể rất sát với nhau. Tuy nhiên, tay áo của ông rất rộng, quần tây chỉ dài quá đầu gối, một chiếc thắt lưng màu đen vòng quanh cái lưng rộng, nhưng chiếc thắt lưng lại không có móc khóa, và ông còn đi một đôi ủng màu nâu sẫm, nhưng mũi giày của ông lại cong về phía sau; so với con người chúng ta, người đàn ông này trạc tuổi 50, cậu bé ngồi đó và nhìn ông ấy, họ chỉ im lặng nhìn đối phương. 

Khi cậu từ từ mở cửa sổ ra và đưa tay định chạm vào người đàn ông tí hon, thì người đàn ông lùi lại một bước rồi lắc đầu, một lúc sau, người đàn ông tí hon nhảy ra khỏi bệ cửa sổ và đáp xuống bãi cỏ, nhảy băng qua bãi cỏ, rồi quay đầu nhìn về phía cậu bé trong chốc lát, sau đó, biến mất vào trong khu rừng. Vào tuần cuối cùng của kỳ nghỉ, cậu bé đã luôn tìm kiếm người đàn ông tí hon, nhưng cậu không bao giờ được nhìn thấy ông một lần nào nữa. 

Sau bao nhiêu năm, cậu vẫn luôn tin rằng những gì mình nhìn thấy là sự thực. Cậu cho biết, bằng chứng rõ ràng nhất chính là dấu chân của người đàn ông tí hon vẫn còn in trên mặt đất phía dưới bệ cửa sổ, khi người đàn ông đáp xuống, chỉ có một chân là dẫm lên nền cỏ, còn chân bên kia dẫm lên nền đất ẩm và để lại một dấu chân hoàn hảo. Sau này, cậu đã đem trải nghiệm của mình viết thành một cuốn sách. 

Tuy nhiên, đến đây có một câu hỏi đặt ra cho chúng ta. Nếu những người tí hon là có thật, vậy tại sao họ lại biến mất? Câu hỏi này vẫn luôn gây khó cho con người ngày nay. Trên thực tế, nếu chúng ta có thể nhảy ra khỏi cái khung của khoa học cứng nhắc này, có lẽ vấn đề sẽ được giải đáp một cách dễ dàng hơn.


Từ những trường hợp trên cho thấy người tí hon đã tồn tại từ lâu đời, nếu trên trái đất có quy luật sinh tồn thì mọi sinh vật trên trái đất kể cả con người cũng phải tuân theo quy luật này nếu muốn tồn tại trên trái đất. 

Trong lịch sử phát triển lâu dài của loài người, có rất nhiều điều có thật đã biến mất theo dòng sông dài của thời gian. Cho dù đó là ngụ ngôn, truyền thuyết hay những phát hiện khảo cổ, đều đang giúp chúng ta nhận thức lại thế giới. Kiến thức của chúng ta là có hạn, những điều chúng ta chưa biết liên quan đến sinh mệnh và vũ trụ lại vô cùng to lớn, như vậy, chẳng phải chúng ta đang dùng sự nhận thức hữu hạn này đi khám phá những điều vô hạn hay sao? 
Nguồn: NTDVN

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *