Với thiết kế kết cấu độc đáo đã giúp Cố Cung đứng vững trước hơn 200 trận động đất trong suốt 600 năm qua. Trong đó có trận động đất dữ dội lên đến 9,5 độ richter.
Ảnh kênh TCT
Những kiến trúc thể hiện tài hoa của các bậc tiền nhân. Thiết kế chùa cột vòm mái, không cần đinh đóng, không chất kết dính mà vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt . Cổ tự nghìn năm – chim không vào, mối không đục, nhện không giăng, bụi trần không bám. Lại có kiến trúc không do con người xây dựng, mang dấu ấn Thần tại nhân gian. Khiến người đời kính cẩn ngợi ca nơi Phạm thiên tịnh thổ – Thánh địa siêu phàm.
Chúng ta sẽ cùng nhau khám phá những công trình kiến trúc có một không hai của Trung Quốc, khiến những người yêu thích khám phá không khỏi trầm trồ kinh ngạc.
Tại sao Tử Cấm Thành tồn tại 600 năm mà không bị sập do động đất?
Kiến trúc đặc biệt của Tử Cấm Thành đã khiến các nhà khoa học vô cùng kinh ngạc, không chỉ bởi quy mô mà còn ở khả năng chống đỡ các thảm họa thiên nhiên thảm khốc. Trên thực tế, công trình này đã vượt qua hơn 200 trận động đất dữ dội trong suốt 600 năm nay.
Ảnh chụp màn hình kênh TCT
Tử Cấm thành hay còn gọi là Cố Cung, là công trình nằm giữa trung tâm thành phố Bắc Kinh. Cung được xây dựng từ năm 1406 đến 1420 trong triều đại nhà Minh. Tử Cấm Thành gồm 980 tòa nhà, có 9.999 phòng với tổng diện tích lên đến 72 héc ta. Cung điện hùng vĩ này là nhân chứng cho sự thăng trầm thịnh suy của hai triều đại Minh – Thanh. Quần thể kiến trúc này là một trong những công trình tiêu biểu thể hiện trí tuệ, tài hoa của người xưa.
Vậy Cung điện này ẩn chứa những huyền cơ gì mà thôi thúc các nhà nghiên cứu đi tìm bí ẩn trong việc thiết kế suốt nhiều năm qua?
Theo các nhà nghiên cứu, từ năm 500 trước Công nguyên, các kiến trúc sư Trung Quốc đã phát triển cấu trúc chống thiên tai với khung gỗ hình chữ nhật gọi là Đấu Củng. Đấu củng là một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là Củng, và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là Đấu.
Đấu Củng thường nằm ở vị trí dưới hiên và mái nhà, không sử dụng đinh hay bất kỳ loại keo kết dính nào. Các thanh gỗ được lắp vào đúng khuôn và ăn khớp với nhau. Đây là thiết kế được ưa chuộng từ thời Xuân Thu (khoảng năm 770-476 trước Công nguyên)
Thiết kế Đấu Củng giúp giảm tác động của các trận động đất lên tòa nhà, tăng khả năng chịu lực. Chính kết cấu độc đáo này đã giúp Cố Cung đứng vững trước hơn 200 trận động đất trong suốt 600 năm qua. Trong đó có trận động đất dữ dội lên đến 9,5 độ richter.
Để tìm ra mức độ chịu lực của đấu củng, một nhóm thợ mộc chuyên nghiệp đã tạo ra một mô hình thu nhỏ bằng 1/5 kích thước thật của Tử Cấm Thành trên bề mặt một chiếc bàn rung.
Thử nghiệm cho thấy với cường độ 10,1 độ richter, mô hình này vẫn không hề hấn gì. Khung và mái của nó vẫn trụ vững khiến các nhà nghiên cứu phải trầm trồ thán phục.
Bàn về Tử Cấm Thành, có độc giả đưa ra thắc mắc như sau: 600 năm qua, vì sao trên mái Tử Cấm Thành không có phân chim? Nghệ nhân xưa quả là tài hoa! Không biết họ đã dùng cách gì để Cố Cung luôn sạch đẹp?
Thực tế, việc giữ gìn các kiến trúc lịch sử thật không hề dễ dàng. Ngoài các thảm họa thiên tai như bão, lũ, động đất…Rất nhiều kiến trúc quý giá đã bị bào mòn hủy hoại bởi các yếu tố môi trường hàng ngày như nắng mưa, sương tuyết…hay thậm chí bởi phân chim.
Tử Cấm Thành rộng tới 72 héc ta, với 9.999 phòng ốc cần phải sạch sẽ không được để phân chim làm ô uế.
Tử Cấm Thành thực sự đã được bảo vệ sạch sẽ suốt 600 năm qua. Tường và mái nhà của chúng không hề bị vấy bẩn bởi phân chim. Rốt cuộc bí mật nằm ở đâu? Qua tìm hiểu, chúng tôi cuối cùng được biết rằng có 3 biện pháp đã được áp dụng để đạt được yêu cầu tưởng chừng bất khả thi.
Thứ nhất, người xưa đã sử dụng một loại sơn có mùi đặc biệt, gián tiếp khiến các loài chim không muốn đến gần.
Thứ hai, trên mái Cố Cung có lợp ngói lưu ly cao cấp vô cùng trơn khiến chim không thể đậu trên mái lâu được.
Thứ ba, họ sử dụng ngói lưu ly màu vàng và sơn tường màu đỏ, đây chính là hai màu sắc mà các loài chim khá sợ.
Kết quả thì chúng ta đã được biết trước. Tri thức của cổ nhân, ngày nay chúng ta có dám chắc vượt qua?
Cổ tự nghìn năm – chim không vào, mối không đục, nhện không giăng, bụi trần không bám
Dưới chân núi Linh Sơn ở ngoại ô thành phố Ninh Ba, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc có một ngôi chùa tên là Bảo Quốc với niên đại hàng nghìn năm tuổi, được mệnh danh là Nhất tuyệt Giang Nam. Điểm đặc biệt ở đây là, Đại Hùng Bảo điện của chùa “Chim không dám vào, mối không dám đục, nhện không giăng, bụi không bám.”
Ảnh chụp màn hình kênh TCT
Trải qua ngàn năm sương tuyết, gió mưa dâu bể, cổ tự vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt, trầm mặc giữa cuộc đời. Công trình lưu lại dấu ấn trí huệ của người xưa, khiến hậu thế chúng ta phải trầm trồ thán phục. Vậy rốt cuộc có bí ẩn nào đằng sau thiết kế của ngôi chùa, chúng ta hãy cùng khám phá.
Chùa Bảo Quốc ban đầu có tên Chùa Linh Sơn, vào năm thứ 5 Hội Xương triều đại nhà Đường tức năm 845 công lịch, chùa bị phá hủy, đến năm Quảng Minh tức năm 880, chùa được xây dựng lại. Vua Đường Hy Tông khi đó mới 18 tuổi đã đặt bút ngự ban cho chùa tên Bảo Quốc tự.
Tại chùa Bảo Quốc, gian điện đáng khám phá và ngưỡng mộ nhất là Đại Hùng bảo điện, nơi có cấu trúc tinh xảo và phức tạp, điện xây hoàn toàn bằng gỗ ghép nối với nhau mà không cần dùng đinh, cũng như chất kết dính nào để kết nối. Các mái vòm được ghép chính xác khớp với nhau bằng đấu củng. Những bộ phận khác kết nối với nhau bằng các mộng gỗ, nâng đỡ toàn bộ mái điện với trọng lượng tới hơn 50 tấn. Mộng gỗ là loại ghép không cần qua các vật dụng trung gian. Hình dáng và kích thước của mộng được tính toán và thiết kế cho từng vị trí cụ thể.
Sảnh điện được xây dựng hình chữ nhật hướng dọc ra phía ngoài, nên không khí đi thẳng vào trong điện mà không bị cản trở. Một điểm uyên thâm khác trong thiết kế của điện là mái vòm được tạo hình lốc xoáy, vẫn ghép nối nhau bằng các đấu củng. Thiết kế này giúp điện quanh năm không bị bụi bám cũng như mạng nhện giăng.
Đại điện của chùa còn có một kỳ tích là: “Chim không vào, mối mọt không đục”. Điều này được cho là có liên quan đến các vật liệu được sử dụng trong đại điện.
Năm 1975, chùa Bảo Quốc được trùng tu lần 2, người ta đã phát hiện ra xà và cột của chùa được làm bằng một loại gỗ thơm nồng có tên là Bách xù vàng. Loại gỗ này vô cùng rắn chắc và có khả năng chống mục, mối, mọt đặc biệt. Bách xù vàng chứa tinh dầu thơm có mùi rất gắt. Đây chính là lý do vì sao chim, nhện, côn trùng không dám xâm phạm ngôi chùa.
Núi tiên Phạm Tịnh – nơi thần tích xuất hiện
Phạm Tịnh Sơn hay còn gọi Phạm Tịnh, là danh sơn và hùng vĩ bậc nhất tại Quý Châu. Có khung cảnh siêu phàm thoát tục, quanh năm khí lạ mây lành. Trên đỉnh này toạ lạc một quần thể kiến trúc tâm linh . Nhìn từ xa giống như một thành phố cổ ẩn hiện giữa lưng chừng trời đất, Người ta yêu mến, ví von gọi là “thành phố bầu trời”.
Ảnh chụp màn hình kênh TCT
Phạm Tịnh – tên của núi nguyên được lấy từ câu “Phạm thiên tịnh thổ”, ý chỉ mảnh đất thanh tịnh thoát tục.
Phạm Tịnh Sơn cao khoảng 2.500m so với mặt nước biển, là ngọn núi cao sừng sững. Trên đỉnh ngọn núi có 2 ngôi đền được xây dựng trên đỉnh một chóp đá chẻ đôi. Hai ngôi đền nối với nhau bằng một cây cầu đá hình vòm qua hẻm Kiếm Vàng, trông vô cùng hiểm trở, bao bọc xung quanh là thiên nhiên hùng vĩ. Bên trong hai ngôi đền thờ phụng hai tín ngưỡng Phật giáo khác nhau. Ngôi đền nằm về phía nam thờ Phật Thích Ca Mâu Ni, nên được gọi là điện Thích Ca, tượng trưng cho hiện tại. Ngôi đền còn lại ở phía bắc thờ Phật Di Lặc, nên được gọi là điện Di Lặc, tượng trưng cho tương lai.
Để đến được núi Phạm Tịnh bạn phải leo hơn 8.888 bậc thang. Quá trình đi lên cũng phải hết sức cẩn thận, bắt buộc phải nắm chặt hai đường dây sắt thép cố định hai bên để tránh trường hợp sẩy chân rơi xuống.
Theo các sách cổ ghi lại, núi Phạm Tịnh là nơi có sự tương thông với thiên giới. Tại Kim Đỉnh của núi Phạm Tịnh mưa rơi như đổ lệ, đất rung núi chuyển, sau một tiếng nổ thật lớn, trong nháy mắt ngọn Kim Đỉnh khổng lồ phân thành hai, từ trong khe núi phun ra những tia sáng xuyên tận vào mây xanh, sáng rực cả một vùng trời.
Sau khi ngọn Kim Đỉnh tại núi Phạm Tịnh bị tách làm hai, có người đã nghe thấy tiếng nhạc trời, còn trông thấy một vị hòa thượng ngồi ngay ngắn trên đỉnh núi, toàn thân phát ra ánh vàng kim rực rỡ, tay trái làm thế hoa sen, tay phải chỉ lên bầu trời. Mọi người không hiểu tại sao ông ta có thể leo lên được đỉnh núi cao như vậy, liền bắc một cây cầu nối hai đỉnh núi với nhau. Thế nhưng, cầu vừa bắc xong thì hòa thượng lại biến mất. Mọi người tìm kiếm khắp nơi, thì phát hiện ông ấy đã ngồi ở trên ngọn núi khác, hơn nữa thân thể dần dần biến thành to lớn, cuối cùng biến thành một tảng đá khổng lồ.
Có người ngộ rằng đây chính là Phật Di Lặc hiện thế, vì vậy tại đỉnh núi nơi vị hòa thượng ngồi đã cho xây dựng một điện Di Lặc, cung phụng Phật Di Lặc. Từ đó trở về sau, núi Phạm Tịnh trở thành đạo tràng của Phật Di Lặc.
Trên núi Phạm Tịnh, người ta có thể thấy thần tích xuất hiện khắp nơi, chẳng hạn như mỏm núi đá hình nấm trên to dưới nhỏ, “vạn quyển sách” mọc tới mây xanh, “cầu Thiên Tiên” bắc ngang giữa trời, “đá Thái tử” hiên ngang bất khuất, cùng với Phật quang, Nguyệt kính, Vân thác nước, Đài thuyết pháp, Đài lư hương, Đài luyện đan, Động Cửu hoàng, Kim bồn.
Liên quan đến Cầu Thiên Tiên bắc giữa trời, người xưa cho rằng, cầu này không phải sức người có thể làm được, mà là có sự trợ giúp của Thần. Trước đây, cầu này được gọi là cầu “Thiên Sinh”. Truyền thuyết kể rằng chiếc cầu này chính là cây gậy của Thiết Quải Lý, một trong Bát tiên. Sau khi chiếc cầu được tạo thành, chư Phật, Thần tới đây đứng trên cầu chúc mừng, khung cảnh vô cùng náo nhiệt, vậy nên người đời sau mới gọi cầu này là “Thiên Tiên”.
Tại núi Phạm Tịnh thường xuyên xuất hiện “Phật quang”, được cho là điềm lành, chỉ những vùng đất thanh tịnh linh thiêng mới có thể xuất hiện dị tượng như vậy. Ngoài ra, còn một hiện tượng đặc biệt khác thường nữa, chính là “Nguyệt kính”. Căn cứ vào các tư liệu lịch sử, tại khu vực Kim Đỉnh, chỉ cần nhặt một viên đá bất kỳ, cũng có thể nhìn thấy hình ảnh bản thân mình trong đó.
Còn về đá “vạn quyển sách”, truyền thuyết kể rằng, năm đó khi Đường Tăng trên đường từ Tây Thiên trở về, trong lúc vận chuyển kinh sách xuyên qua màn sương, không may chạm phải núi Phạm Tịnh, một chồng kinh Phật đã bị rớt. Từ đó về sau, núi Phạm Tịnh xuất hiện những lớp đá xếp chồng lên nhau mà thành, nó giống như những trang sách được chất đống.
Núi Phạm Tịnh không hổ danh là vùng đất thanh tịnh, một danh sơn thắng cảnh tuyệt đẹp. Nơi đây thích hợp cho những ai muốn rời xa thế giới ồn ào náo nhiệt, tìm đến con đường tu hành giải thoát.
Người Trung Quốc có câu: “Nếu muốn tìm cảnh đẹp nhất, bạn phải đi qua con đường khó khăn nhất”. Có lẽ cũng vì vậy mà con đường di chuyển lên Phạm Tịnh khá nguy hiểm, nếu vội vàng và bất cẩn du khách có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Một khi đã vượt qua những đoạn đường nguy hiểm, chắc chắn phong cảnh ở Phạm Tịnh Sơn sẽ không làm bạn phải thất vọng.
Nguồn: VDH
- “Siêu vũ khí sát thương” của Đức quốc xã bất ngờ tái xuất?
- Bạn là cừu hay dê? Kiểu người nào thường tin vào các hiện tượng tâm linh?
- Xuất hiện đĩa bay “bò sát biến hình” tại Nga