Vì sao chuyến đi 10 ngày vào miền đất hứa lại kéo dài 40 năm?

Moses đã vì người Israel chịu đủ mọi cực khổ, nhiều lần ông ấy còn dùng sinh mạng của mình để bảo vệ họ, nhưng lại không có được sự tôn trọng và biết ơn mà ông nên phải có, ngược lại ông vẫn luôn chịu đựng oán trách và tranh cãi.

Sau khi vượt qua biển đỏ, Moses dẫn đoàn người tiến vào sa mạc, sau nhiều ngày không có nước dân chúng bắt đầu nghi ngờ và oán thán:

– Hành trình quái gì thế này, không thức ăn, không nước uống.

– Ông muốn giết chúng tôi à, có phải vậy không?

– khi nào chúng ta đến nơi?

– Sao thiên chúa dẫn chúng ta tới nơi khủng khiếp thế này.

Dân chúng khóc lóc kêu than, họ hoàn toàn không tin nhưng gì Moses nói. Thậm chí, người Israel còn bảo nhau lấy đá ném chết Moses và Aaron. Vào thời khắc đó, Thần đã đích thân lộ diện can thiệp vào việc này. Nước đã chảy ra từ hòn đá cho dân chúng uống, bánh mana từ trên trời rơi xuống để họ ăn, chim cút xuất hiện hàng đàn trong sa mạc.




Ngay sau khi cuộc sống được đảm bảo thì người dân Israel lại không tin vào huyền năng của Thần đã cứu họ, họ đúc tượng con vật và thờ cúng chúng, coi đó như là thiên chúa thứ hai. Lúc đó nếu như không phải Moses đứng ra cầu xin thay cho người Israel thì Thần đã đào thải những người này.

Thần lại lần nữa miễn cưỡng chấp nhận yêu cầu của Moses tha thứ cho người Israel, nhưng Thần nói thêm rằng ngoại trừ những người hai tuổi trong nhóm ra thì những người khác đã oán trách Thần, cho nên họ không thể đặt chân đến vùng đất hứa. Họ cần phải phiêu bạt ở đồng hoang thêm 40 năm nữa, cho đến khi thế hệ những người đó toàn bộ chết hết thì con cái của họ mới có thể đặt chân đến vùng đất Canaan – đây chính là nguyên nhân vì sao người Israel phải mất đến 40 năm mới hoàn thành xong lộ trình vốn chỉ có 10 ngày.

Có lẽ ông Moses đã quên nói cho dân chúng Israel biết tiêu chuẩn để được vào miền đất hứa, người như thế nào mới được tiến vào? Miền đất do Thần cai quản có thể để cho những người đầy tham lam, dục vọng, và độc ác tiến vào được chăng? Có thể người dân Israel lúc đó còn tốt, chưa có những tâm xấu đến như thế, chỉ có một điều nổi bật trong suốt hành trình, đó là hiện tượng oán trách xuất hiện ở khắp mọi lúc.

Người dân trước khi hành trình đã chứng kiến 10 tai họa mà Mose đã tiên tri, dọc chuyến hành trình cũng chứng kiến rất nhiều thần tích. Nhưng khi khó khăn đến, họ không hề nhớ đến vị Thần vĩ đại đang che chở cho họ. Trong đầu họ chỉ lo sẽ bị chết khát, chết đói, và các loại mong muốn của bản thân.


Bất cứ một điều tốt đẹp nào đều phải trải qua những thử thách gian khổ mới có được, con người chỉ có kiên định đức tin, kiên cường vượt qua các khổ đau mới nhìn thấy thành tựu của mình đã trải qua. Thiếu đức tin và ích kỷ chỉ nghĩ đến điều thiệt hại cho bản thân đã dẫn đến tâm oán trách, than vãn, oán hận khiến cho người Israel tự mình tăng thêm ma nạn 40 năm phiêu bạt ở nơi đồng hoang.

Nguồn: VDH

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *