Thời tiền sử, Thần đã dùng đại hồng thủy để định hình lại thế giới và cuốn trôi nền văn minh trước đó của con người. Thông qua các câu chuyện thần thoại, truyền thuyết và các di tích tiền sử, chúng ta mới có thể thấy sự công bằng và uy nghiêm của Thần. Con người chưa bao giờ có quyền quyết định cuối cùng, tất cả những hành động xấu xa đều sẽ bị trừng phạt.
Đại hồng thủy là sự trừng phạt của Thiên Chúa do sự suy đồi đạo đức, thoái hóa biến chất của loài người. (Ảnh qua Pinterest)
Đại hồng thủy là đại thảm họa khủng khiếp được nhắc đến trong truyền thuyết của nhiều tôn giáo và nhiều dân tộc trên thế giới. Nó được miêu tả là một trận lụt cực lớn và là sự trừng phạt của Thiên Chúa do sự suy đồi đạo đức, thoái hóa biến chất của loài người.
Trận đại hồng thủy được nhiều người biết đến nhất là đại hồng thủy Noah miêu tả trong chương 7 và 8 của Sách Sáng thế như sự trừng phạt của Thiên Chúa vì sự suy đồi đạo đức của loài người. Nước dâng lên cao hơn cả những đỉnh núi cao nhất, vào ngày 17/2, mưa 40 ngày đêm và nước dâng lên liên tục trong 157 ngày. Sau đại hồng thủy, chỉ có gia đình Nô-ê còn sống sót cùng các loài vật mỗi giống một cặp đôi, trên con thuyền Nô-ê.
Tuy nhiên, các nhà nghiên cứu gần đây phát hiện ra dấu vết của các trận hồng thủy khổng lồ khác cho thấy đây là một hiện tượng có tính chu kỳ.
Ở Trung Đông cổ đại, có một vị vua ở nước Sumer, người đã dành cả cuộc đời mình để theo đuổi sự bất tử. Ngày nay, chúng ta thông qua những hình chạm khắc trên phiến đất sét khô, trên đó có ghi lại những huyền thoại và truyền thuyết tại vùng Lưỡng Hà bằng chữ hình nêm, đã biết thêm được về cuộc đời của vị vua này.
Những phiến đất sét này, một số có thể đã có từ năm 3000 trước Công Nguyên, được khai quật với số lượng lớn ở các khu vực sa mạc của Iraq hiện nay, với tổng số vài nghìn. Những gì được bảo tồn ở đó là một nền văn hóa đã biến mất, và những thần thoại được ghi lại trong đó nhắc nhở chúng ta rằng, ngay cả trong thời cổ đại xa xưa như vậy, con người vẫn có thể tìm ra cách lưu giữ những ký ức cổ xưa hơn.
Trong ký ức của người dân thời đó, từng có một trận lụt kinh hoàng xảy ra trên trái đất vào thời cổ đại. Đây là những gì trong đó ghi lại:
Cách đây rất lâu rất lâu về trước, 4 vị thần linh đã cùng nhau cai trị hành tinh của chúng ta: Thần của thiên giới, Đại hộ pháp, Nữ thần chiến tranh và tình yêu, cùng với Thần nước. Thần nước là người bạn và thần bảo hộ của nhân loại.
Tại thời đó, trái đất rất đông dân cư, con người không ngừng sinh sôi và cả thế giới tràn ngập tiếng nói, giống như tiếng gầm của một con bò rừng, to đến nỗi các vị Thần không thể ngủ được.
Khi Đại hộ pháp nghe thấy tiếng huyên náo của con người, ông nói với các vị chư thần: “Con người ồn ào quả thật đến đinh tai nhức óc, đến nỗi chúng ta không thể ngủ yên”. Thế là chúng Thần quyết định thanh trừ con người.
Thần nước cảm thương với nhà vua. Ông đến cung điện và đứng ngoài bức tường lau sậy, nói với nhà vua trong điện rằng: “Nhân gian sắp sửa phát sinh một thảm họa lớn, ông phải nhanh chóng chế tạo một con thuyền, bảo toàn tính mạng của gia nhân: tháo dỡ nhà của ông mà xây thuyền, vứt bỏ hết tất cả của cải, nhanh nhanh chạy giữ mạng đi.
Chớ quyến luyến thế tục, nhanh nhanh cứu vãn linh hồn. Nghe đây, hãy nhanh chóng phá dỡ ngôi nhà và đóng một chiếc thuyền với chiều dài và chiều rộng cân xứng theo kích cỡ nhất định. Gìn giữ tất cả các giống loài trên thế giới ở trên đó”.
Con tàu Noah là con tàu khổng lồ được nhắc đến trong Kinh Thánh. (Ảnh qua ĐKN)
Nhà vua không dám chậm trễ, lập tức bắt đầu đóng một con thuyền lớn. Trong văn tự có ghi chép lại những tường thuật của vị vua khi đó. Ông nói: “Tôi chuyển tất cả đồ đạc của mình lên thuyền, đem tất cả các giống loài lưu giữ trong con thuyền đó”.
“Sau khi gia nhân lên thuyền, tôi mang bò, ngựa, những vật nuôi khác và những người thợ từ mọi ngành nghề lên thuyền… cái ngày đó cuối cùng cũng đã tới. Khi bình minh ló dạng, ở đường chân trời xuất hiện một đống mây đen, vị thần bão tố đã thúc ngựa phi nước đại, từng trận sấm sét truyền ra từ nơi quân lính đi qua; thần bão tố biến ban ngày thành đêm đen, hủy diệt trái đất như đập vỡ một chiếc cốc, để lại một đoàn sương dày lờ mờ u ám cho đến tận Thiên đường…”
“Ngày đầu tiên, bão tố quét qua toàn bộ trái đất, gây ra lũ quét ở khắp mọi nơi, bầu trời là một mảng đen kịt đến nỗi duỗi tay cũng không nhìn rõ 5 ngón. Chúng Thần cũng bị dọa đến hốt hoảng thoái lui, lớp lớp chạy đến Thiên cung nơi các vị Thần cư ngụ, trốn bên trong cung điện, co cụm lại một chỗ”.
“Sáu ngày sáu đêm tiếp theo, bão tố nổi lên không ngừng, sóng lớn trào dâng, toàn bộ thế giới chìm trong biển nước. Bão tố và sóng dữ gầm lên cùng lúc, giống như hai đội quân chạm trán với nhau”.
“Rạng sáng ngày thứ bảy, cơn bão đến từ phía nam cuối cùng đã lắng xuống, mặt biển dần trở lại yên bình và nước đã bắt đầu rút đi. Phóng mắt nhìn quanh, chỉ thấy mặt đất một mảnh tĩnh mịch. Đại dương trải dài mênh mông, bằng phẳng như mái của ngôi nhà. Sinh linh trên mặt đất toàn bộ bị chôn vùi trong nước.
Tôi mở cửa khoang thuyền, để ánh sáng mặt trời chiếu xuống gương mặt. Trong tâm đau nhói, tôi nhìn xuống, xung quanh đều là nước trắng… Ước chừng cách chúng tôi khoảng 40 dặm, có một ngọn núi cao sừng sững trong nước. Thuyền của chúng tôi trôi qua đó, mắc cạn trên sườn núi. Tôi buộc chặt thuyền vào ngọn núi Nisir này…”
“Vào buổi sáng ngày thứ bảy, tôi thả một con chim bồ câu ra khỏi lồng, nó bay ra khỏi khoang thuyền, lượn trên mặt nước một lúc, nhưng nó không thể tìm thấy cái cây nào để nghỉ chân, và phải bay trở lại thuyền.
Tôi lại thả ra một con chim én. Nó cũng không tìm thấy chỗ nào để đậu, buộc lòng phải bay trở lại. Tôi thả ra một con quạ, nó nhìn thấy lũ đã lắng xuống, mừng đến nỗi rống lên, bay lượn tứ xứ tìm thức ăn, nháy mắt đã không thấy tung tích”.
Những ghi chép này không phải là ghi chép bằng văn tự duy nhất được truyền lại từ nước Sumer cổ đại, trên những phiến đất sét khác được khai quật ở Iraq, có một số đã gần 5000 tuổi, đều có khắc những câu chuyện tương tự.
Bài học cho con người hiện đại
Có lẽ không phải ngẫu nhiên mà những nhà truyền giáo từ cổ chí kim đều kể lại rằng: Họ đã rất kinh ngạc khi khám phá ra là nhiều dân tộc từ rất rất lâu đã truyền từ đời này sang đời khác “truyền thuyết” về những trận lũ lụt khủng khiếp trên quy mô toàn cầu.
Một trận hồng thủy khổng lồ hoàn toàn có thể xuất hiện trở lại khi con người phóng túng đạo đức bản thân và làm những điều bất hảo nhất. (Ảnh qua Pinterest)
H.S. Bellamy trong tác phẩm “Những Mặt trăng, Thần thoại và Con người” ước tính có gần 600 “huyền thoại” về Đại hồng thủy trên toàn thế giới. Các nền văn minh cổ đại như Ai Cập, Babylonia, Lưỡng Hà, Sumeria, Peru, Ấn Độ, Trung Quốc, Nga, châu Mỹ, xứ Wales, Hawaii, Scandinavia, Sumatra, Polynesia, vv…cũng đều có các phiên bản riêng của họ. Đây rõ ràng là sự an bài hữu ý của Thần để con người các dân tộc lấy đó làm bài học cảnh tỉnh.
Tuy nhiên, trải qua năm tháng đằng đẵng, con người dần quên đi nguồn gốc, quên đi những bài học và quy phạm đạo đức cần có của mình.
Con người ngày nay vô cùng phức tạp, họ hoàn toàn phóng túng đạo đức bản thân và làm những điều bất hảo nhất.
Con người đã không còn xứng đáng là con người nữa, nhìn từ trong vũ trụ xa xôi, Trái Đất chẳng khác gì một quả táo đã thối rữa. Thối rữa rồi thì tất yếu cần hủy đi, không thể nó ô nhiễm vũ trụ. Do vậy, với tính chu kỳ của mình, một thiên thạch lao xuống địa cầu hay một trận hồng thủy khổng lồ hoàn toàn có thể xuất hiện trở lại. Trong quá khứ, đã có nhiều nền văn minh xuất hiện và bị tiêu hủy đi như thế.
Mặc dù vậy, Thần Phật là từ bi, trước khi kiếp nạn ập đến, họ sẽ cảnh tỉnh con người thông qua các phương thức truyền tải gián tiếp để báo cho người đời biết về tai họa sắp ập đến, chỉ là người đời quá mê muội nên không ngộ ra mà thôi.
Nguồn : Tinhhoa