Hồ sơ số 15: Virus 2K

Case File #15 The 2K Virus
Hồ sơ số 15: Virus 2K

Hồ sơ: 014-277

Ngày: 19/1/2007

Địa điểm: Benton Ridge, Connecticut

Đối tượng: Willy McFadden

Entity: Virus 2K

Dưới đây là bản ghi cuộc thẩm vấn Willy McFadden.

hs15




Interrogator (Người thẩm vấn): Mr. McFadden, lý do chúng tôi đưa anh tới đây để thẩm vấn là do cuộc chạm trán của anh với một “computer ghost” (“ma máy tính”). Cảnh sát không tin câu chuyện của anh, nhưng tôi tin rằng anh sẽ thấy là chúng tôi nhìn nhận sự việc đó dưới một góc độ khác.

Willy: Bắt cóc tôi như thế này cho thấy là ít nhất thì các anh cũng có quan tâm đôi chút. Đóng bộ như thế kia càng chứng tỏ điều đó rõ hơn. Vậy là, các anh muốn ký ức của tôi về sự kiện đó?

I: Được như thế là lý tưởng nhất. Nếu anh có thể nói cho chúng tôi biết tất cả mọi thứ mà anh nghĩ là có liên quan, và kể lại chúng theo một trình tự thời gian logic nhất có thể, thì tôi sẽ rất vui.

Willy: Vui tới mức không còn muốn giết tôi nữa?

I: Cái chết không phải là một kết cục tất yếu trong trường hợp này, Mr. McFadden.




Willy: Eh, tôi có thể thấy rõ khẩu súng được che giấu cẩn thận dưới lớp áo vét của anh, nhưng chắc rồi, giờ là lúc kể chuyện. Uhm, tôi đã làm việc với hai chàng trai khác đúng không nhỉ? Keith và Evan. Chúng tôi chỉ làm những việc lặt vặt trong cái cửa hàng sửa chữa máy tính nhỏ đó. Giúp những người già sử dụng những phần mềm đơn giản, và thi thoảng mới có người đem đến cho chúng tôi những công việc thực sự. Nó quả thực là một công việc khá ngon ăn.

I: Tôi hiểu rồi. Tiếp tục đi.

Willy: Uhm, anh thấy đấy, thấy toàn bộ mọi chuyện bắt đầu từ khi Evan mua cái máy tính này. Cậu ta luôn mua lại máy tính cũ của bất cứ ai có thể để lấy linh kiện. Tôi nhớ rằng cậu ta đã mua một vài phần cứng khá đồ sộ từ một tên dở hơi tin vào sự kiện Y2K *1. Hắn ta đã ném một đống tiền vào việc xây một cái hầm an toàn, và sự thể trở nên tồi tệ với hắn, giống như những gì đã xảy ra với những kẻ tin vào sự kiện Y2K khác. Dù sao, Evan cứ nói luôn mồm về cái máy tính cậu ta kiếm được từ người đàn ông đó. Một loại hệ điều hành tùy chỉnh gì đó, được viết riêng. Thứ đó không chạy hệ điều hành Windows, đó là điều chắc chắn. Thi thoảng cũng có người tự viết hệ điều hành cho mình, và việc xem xét những hệ điều hành tự tạo đó thì rất là thú vị, nhưng Evan cứ nói không ngớt về việc cái máy tính đó giống với các thiết bị bây giờ một cách kỳ lạ. Phần cứng máy tính cũng có chất lượng tương tự. Nào, hãy nhớ rằng cái máy tính này đúng ra phải được lắp ráp vào một thời điểm nào đó trước thiên niên kỷ mới. Lẽ ra nó phải chạy Windows 98 hoặc thứ gì đó tương tự với cái vỏ CPU màu trắng ngả vàng bám đầy bụi.




I: Evan có bao giờ tìm ra nơi người đàn ông kia mua được cái máy tính đó?

Willy: Không thể nói rằng tôi nhớ là anh ấy có đề cập tới bất cứ điều gì về chuyện đó. Tôi cũng đã cố gắng tìm người đàn ông khi những chuyện kỳ lạ bắt đầu diễn ra. Tôi không gặp chút may mắn nào trong việc tìm kiếm người đàn ông đó cả.

I: Khoảnh khắc đầu tiên anh nhận ra có gì đó bất ổn là khi nào?

Willy: Evan bắt đầu trở nên lôi thôi, bệ rạc. Cậu ấy từng là một người khó tính và đúng giờ, anh biết chứ? Luôn luôn đến cửa hàng từ rất sớm, sơ vin gọn gàng, tóc chải thật kỹ. Tuy nhiên, thói quen đó biến mất. Thực ra điều hoàn toàn ngược lại đã diễn ra. Cậu ta đến chỗ làm vào một hay hai giờ cuối và trông giống như vừa từ địa ngục chui lên. Tôi nhớ Keith và tôi đã cố gắng tìm hiểu xem có gì không ổn với Evan. Tôi cược rằng lý do cho sự thay đổi là một người bạn gái, còn Keith nghĩ rằng Evan có thể có một niềm say mê hoặc chứng nghiện ngập gì đó mà cậu ta không với chúng tôi. Nhưng, Keith và tôi không bao giờ hỏi trực tiếp Evan về chuyện đó. Đó không phải là cách ba chúng tôi làm việc. Nếu Evan muốn sự giúp đỡ thì cậu ta sẽ yêu cầu. Ít nhất thì đó là những gì chúng tôi đã tìm hiểu được. Có lẽ chúng tôi không thực sự là bạn bè tốt như chúng tôi vẫn nghĩ…




I: Tình trạng đó diễn ra trong bao lâu?

Willy: Khoảng hai tuần. Cậu ta dần trở nên tồi tệ hơn, nhưng chúng tôi không can thiệp. Ý tôi là, phải rồi. Chúng tôi thực sự không phải là những người bạn tốt. Keith cuối cùng cũng rủ Evan tới quán bar và nói chuyện với cậu ta. Rõ ràng là Evan chỉ bị ám ảnh bởi cái máy tính Y2K mà cậu ta kiếm được đó. Và còn nói gì đó về việc “ngăn chặn nó”. Keith nói với tôi rằng Evan đã say bí tỉ trước khi cậu ta bắt đầu trò chuyện cởi mở hơn, vậy nên Keith cho rằng những lời vô nghĩa đó là kết quả của rượu bia và bởi sự căng thẳng do quá trình làm việc liên tục với cái máy tính đó.

I: Sự kiện quan trọng tiếp theo xảy ra là gì?

Willy: Tôi có thể nói rằng một số email mà tôi nhận được từ Evan là sự kiện kỳ lạ tiếp theo. Tôi tự hỏi tại sao anh không nhắn tin hoặc gọi điện thoại cho tôi, nhưng đoán là cậu ta đã để điện thoại ở đâu đó và không tìm thấy nó.




Các tin nhắn sau đây là từ đêm đó.

Evan: Chào Will, cậu có bận gì không? Nếu không thì tôi cần sự giúp đỡ của cậu.

Willy: Này chiến hữu, tất nhiên là tôi không bận gì cả. Mọi chuyện với cậu vẫn ổn chứ? Cậu biết đấy, cậu làm Keith và tôi có chút lo lắng thời gian gần đây.

Evan: Tôi cần sự giúp đỡ của cậu. Cậu có thể tới chỗ tôi trong vòng một giờ hoặc hơn không?

Willy: Chắc rồi, tôi không có vấn đề gì với chuyện đó cả. Tôi phải dọn dẹp một chút rồi sẽ tới đó ngay. Cậu ổn chứ? Cậu khiến tôi hơi lo đấy.

Các email dừng lại ở đó.

Willy: Cậu ta có hành động kỳ lạ và muốn tôi đến chỗ cậu ấy. Tôi thực sự không muốn vì lúc đó trời đã tối, nhưng dù sao thì có lẽ tôi cũng không phải là thằng bạn tồi như tôi đã nghĩ. Hoặc có lẽ là tôi không muốn trở thành đứa bạn tồi như vậy.




I: Vậy là sau đó anh đã tới chỗ Evan?

Willy: Yeah. Sau cùng thì tôi quyết định tới chỗ Evan. Cậu ta muốn tôi đợi một tiếng hoặc hơn rồi mới đi, và đó là những gì tôi đã làm. Xem một tập phim chiếu lại một cách không chú tâm lắm để giết thời gian. Tôi thậm chí không thể nhớ được nội dung tập phim đó là gì vào lúc này. Sau đó, tôi lái xe đến chố Evan. Bình thường thì tôi sẽ đi bộ, nhưng tuyết rơi khá dày vào đêm hôm trước, và tôi không muốn bị tê cứng vì lạnh trước khi cuộc đối đầu đầy kịch tính mà tôi mường tượng là sẽ gặp phải thực sự diễn ra.

I: Tôi đoán rằng đó không phải là những gì anh tìm thấy khi tới nơi.

Willy: Anh đoán đúng rồi đấy. Thay vào đó tôi thấy mình đỗ xe lại ở driveway *2 trước căn nhà của Evan, cửa chính căn hộ mở rộng và toàn bộ ánh sáng trong nhà đều đã tắt ngoại trừ một thứ gì đó có vẻ giống với một chiếc TV. Xe của Keith cũng đậu ở driveway. Toàn bộ khung cảnh đó làm tôi hơi chột dạ một chút. Nó khiến tôi thấy mọi chuyện không ổn tý nào, đặc biệt là bởi Keith cũng đã tới đây. Vì vậy, tôi gọi điện thoại cho cả hai (Evan và Keith). Dĩ nhiên là không có người nghe máy. Tôi không định bỏ cuộc vào thời điểm này, vì vậy tôi bước vào trong nhà và những thứ bên trong làm tôi cảm thấy bất an. Không phải cảnh máu me hay nội tạng gì đó làm tôi bất an. Do tình trạng của căn nhà thì đúng hơn. Evan thường rất gọn gàng, nhưng căn nhà của cậu ta lúc đó trông như một mớ hỗn độn, như thể cậu ta còn chả bận tâm tới việc dọn dẹp. Tôi gần như có thể nói rằng nó trông giống như một người nào đó đã lẻn vào, tấn công chủ nhà và lấy trộm đồ, nhưng có một chút… chất lượng nào đó trong mớ hỗn độn làm cho nó có vẻ ít hỗn độn hơn. Tôi không chắc miêu tả như vậy có đúng không nữa. Ý tôi là đồ đạc trông như thể chúng bị thả rơi xuống ngay tại bất cứ vị trí nào mà Evan đã đứng và nhận ra rằng thứ đồ đó không còn chút giá trị gì nữa, trái ngược với cảnh tan hoang gây ra bởi cuộc vật lộn giữa hai người. Sau cú sốc ban đầu của tôi gây ra bởi tình trạng của căn nhà, tôi nhận ra là máy tính xách tay của Evan nằm ở phía bên kia phòng khách đang bật, và rằng một phần lớn sàn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ. Nào, tôi không phải là một thám tử tư hoặc bất cứ điều gì tương tự, nhưng khi toàn bộ sàn nhà rải đầy đồ đạc ngoại trừ duy nhất một chỗ, và webcam của Evan thì được bật lên, tôi có thể ráp nối hai sự kiện lại với nhau. Cậu ta đang ghi hình một cái gì đó.




I: Anh có kiểm tra chiếc laptop hay không?

Willy: Không kiểm tra chiếc laptop ngay lúc đó, tôi không làm như vậy. Tôi cất tiếng gọi Evan và Keith. Không phải gọi tên theo kiểu rùng rợn như trong mấy bộ phim kinh dị, nhắc để anh khỏi nhầm. Chỉ gọi như bình thường thôi. Tôi đoán tại thời điểm đó tôi đã cố gắng ép mình tin là mọi chuyện bằng cách nào đó vẫn có thể bình thường. Có lẽ tôi chỉ không thể nhận ra là mọi chuyện có vẻ kỳ dị và siêu thực tới mức nào. Mặc dù vậy, không có ai trả lời tôi. Tôi đứng đó trong im lặng, cố gắng phát ra âm thanh, và vừa chuẩn bị leo lên tầng hai thì cái laptop bắt đầu chạy một đoạn video mà nó đã ghi được. Không biết phải làm gì khác, tôi bước tới và nhìn vào màn hình.

Sau đây là một đoạn mô tả về đoạn video lưu trong chiếc laptop.

Evan xuất hiện tại một nơi có vẻ là một xưởng làm việc dưới tầng hầm, với các bộ phận máy tính và các thiết bị đặt ngay ngắn trên kệ và các bức tường xung quanh.




Evan: Tôi đã có một khám phá lớn ngày hôm nay. Tôi đã thực hiện một giao dịch khác với người đàn ông mà tôi đã gặp vài tháng trước để mua lại phụ tùng máy tính. Hắn ta nói với tôi rằng hắn giữ tất cả các bộ phận đó là bởi lời tiên đoán và sự chuẩn bị của riêng hắn cho sự kiện Y2K. Hắn ta rõ ràng là đang lâm vào cảnh túng thiếu, và vẫn đang phải cầm cố đồ đạc của mình. Hôm qua tôi đã liên lạc với người đàn ông đó một lần nữa để hỏi xem liệu hắn ta có còn chút linh kiện nào không. Người đó trả lởi rằng linh kiện thì hắn không còn, nhưng hắn vẫn còn rất nhiều các máy tính mà tôi có thể tháo rời để lấy linh kiện. Tất nhiên là tôi đồng ý với thỏa thuận đó, và hắn đưa cho tôi 6 cái CPU cùng một container chứa hàng khóa kín mà tôi đã không mở cho đến khi tôi trở về nhà. Trong cái container đó là chiếc CPU thú vị nhất mà tôi từng thấy. Nó có màu đen và bề mặt trơn bóng với những đường cong thay vì các cạnh cứng. Tôi đã sẵn sàng để bật nó lên và xem có gì ở trong, mặc dù tôi nghi ngờ đó chỉ là một cái vỏ CPU lạ mắt cho một cái máy tính cũ. Tôi chắc chắn đã nhầm khi suy nghĩ như vậy –




Đoạn video bị nhiễu trong vài giây, giống như khi một người ghi hình vào băng từ, mặc dù điều này không thể xảy ra khi xét đến loại thiết bị mà đoạn video này được ghi lại. Khi đoạn video lên hình trở lại, có vẻ như một vài ngày đã trôi qua trong căn hầm. Evan trông nhếch nhác và mệt mỏi hơn.

Evan: Tôi nghĩ là có một cái gì đó ở trong máy tính. Tôi biết nghe có vẻ điên lắm, tôi biết chứ. Không giống như một AI (trí thông minh nhân tạo) hoặc bất cứ điều gì tương tự, nhưng ít nhất là có sự hiện diện của một kiểu hướng dẫn tự động gì đó. Khi tôi loay hoay cố gắng tìm hiểu cái hệ điều hành đó, tôi luôn đi vào ngõ cụt. Tôi ngừng việc cố gắng giải mã hệ thống và đi nghỉ trong chốc lát, và khi tôi quay trở lại thì tất cả mọi thứ đã được hoàn thiện và bày sẵn ra cho tôi. Vấn đề là cái bức tường mà tôi cố gắng để vượt qua không bị xóa bỏ, và thay vào đó là một con đường hoàn toàn mới được mở ra, một con đường mà tôi nhận ra là trước đó nó không hề có ở đó. Một lần nữa, những gì tôi nói có vẻ hoang tưởng, nhưng dường như là tôi đang được dẫn tới một vị trí nhất định trong hệ thống. Tôi thực sự hy vọng đây là một loại chương trình con hữu ích có nhiệm vụ hướng dẫn tôi đến một hệ thống trung tâm hoặc override (ghi đè lên).




Video lại bị nhiễu. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy có hai vòng tròn rõ nét xuất hiện trên màn hình nhiễu, khiến người ta tin là có một hình ảnh ở phía sau phần nhiễu. Nó chỉ xuất hiện trong một thời gian ngắn trước khi đoạn video lên hình trở lại, cho thấy hình ảnh Evan, trông như một người thiếu ngủ trầm trọng. Lần này cậu ta lại ở dưới hầm.

Evan: Tôi biết mà! Tôi biết là có tồn tại một kiểu chương trình hướng dẫn! Sau tất cả các trò chơi trí óc và mày mò các kiểu, tôi đã tìm thấy nó. Một phần dữ liệu khá lớn đã bị khóa và ẩn đi bởi một chương trình bảo mật. Thành thật mà nói, hầu hết các dữ liệu trong máy đều được bảo vệ như vậy. Tuy nhiên, vẫn dùng cách cũ là “va vào ngõ cụt, đi nghỉ và quay trở lại để nhận được giải pháp đã được bày sẵn ra”, tôi đã có thể tìm thấy nó. Hoặc anh ta, nếu muốn nói chính xác hơn. Một chương trình được gọi là Abel đã hướng dẫn tôi mở khóa các chức năng cao hơn của nó. Abel là một trí thông minh nhân tạo. Tôi không thể tin được. Tôi có quá nhiều câu hỏi cần được giải đáp.




Màn hình lại nhiễu. Lần này có ba lớp xung nhiễu. Hai vòng tròn giờ có một mảng nhiễu màu đen bao quanh chúng, và sau mảng nhiễu đó là phần xung nhiễu bình thường vẫn thấy trên các TV. Sự nhiễu loạn diễn ra trong một khoảng thời gian dài hơn, là mười lăm giây, trước khi hình ảnh quay trở lại cho thấy Evan, lúc này trông còn bệ rạc hơn trước. Cậu ta đang ở trong phòng khách tắt đèn tối đen, còn bản thân thì được chiếu sáng bởi ánh sáng hắt ra từ màn hình của máy tính xách tay.

Evan: Tôi không chịu được nữa. Không thể tin được. (Khoảng lặng dài) Tôi đã gọi cho Keith và Willy như đã được bảo. Tôi bỏ cuộc.

Evan nhìn chằm chằm vào màn hình trong tổng cộng hai mươi phút trước khi Keith mở cửa. Evan nhìn Keith trong vài giây trước khi đột ngột lao tới thật nhanh và quật anh ta xuống đất. Một vụ ẩu đả ngắn hiện lên trên màn hình trong khi hai người vật lộn và di chuyển ra khỏi khung hình về phía hàng hiên. Vài phút trôi qua trước khi Evan vác Keith trên vai, loạng choạng xuất hiện trở lại trước khung hình. Họ đi xuống tầng hầm và biến mất. Thêm vài phút trôi qua mà không có gì xảy ra cho đến khi Willy bước vào nhà.




Video bị nhiễu lần cuối, và hình ảnh kia cuối cùng cũng lộ rõ là một bóng đen hình người với 2 vòng tròn là 2 con mắt. Năm giây trôi qua trước khi vòng tròn thứ ba dưới mắt, cái thứ có lẽ là miệng của bóng đen được hình thành và cùng với nó một tiếng thét chói tai vang lên. Điều đó diễn ra trong khoảng mười giây, và sau đó đoạn phim kết thúc.

Willy: Tuy nhiên, tôi không xem hết toàn bộ đoạn video tại thời điểm đó. Tôi đang xem tới chỗ Evan nói về việc nhận được sự giúp đỡ khi cố gắng giải mã hệ điều hành, thì có một tiếng đập đột ngột vang lên từ tầng hầm làm tôi sợ phát khiếp. Tôi xuống đó để điều tra và không thực sự thích những gì mình đã nhìn thấy.

I: Anh đã thấy gì?

Willy: Tôi chắc rằng anh đã đọc báo cáo của cảnh sát, nhưng đó là xác chết của cả Keith và Evan. Hai người bạn và cộng sự duy nhất của tôi đều đã chết. Keith trông như thể bị đập vỡ sọ và chắc chắn là có một màn hình vỡ dính đầy máu nằm bên cạnh cậu ta. Evan thì trông có vẻ như đã tự treo cổ bằng một loại dây gì đó. Một tay cậu ta nắm chặt một mảnh giấy. Thật sự thì tôi muốn nói rằng tôi đã bị sốc và hoàn toàn bị đánh gục trước cảnh tượng kinh hoàng đó, nhưng thật ra là tôi vẫn giữ được bình tĩnh. Có lẽ là vô cùng bình tĩnh thì đúng hơn. Tôi nhớ mình đã rà soát căn phòng thật nhanh trước khi kết luận rằng Evan đã mất trí và giết Keith trước khi tự sát. Tôi lấy mảnh giấy từ tay Evan và đang định đọc nó, nhưng tiếng còi xe cảnh sát vọng tới từ xa đã ngăn tôi lại. Tôi đoán là một người hàng xóm của Evan chắc đã nhìn hoặc nghe thấy âm thanh cuộc ẩu đả trên hiên nhà, cuộc vật lộn mà tại thời điểm đó tôi còn chưa biết tới.




I: Nếu tôi nhớ không nhầm thì theo báo cáo của cảnh sát, anh không có mặt tại hiện trường khi cảnh sát đến đêm đó.

Willy: Không, tôi không có mặt ở đó khi cảnh sát đến. Toàn bộ mọi chuyện trông khá là phức tạp, và tôi quyết định rằng tôi không muốn ở lại đây khi cảnh sát tới. Có lẽ tôi đã không suy nghĩ rõ ràng, nhưng tôi hoảng sợ và chạy khỏi tầng hầm lên tầng một. Tôi định chạy thẳng một mạch ra cửa chính, nhưng rồi dừng lại khi nhìn vào màn hình máy tính. Nó đang chạy một đoạn video ghi cảnh tôi vào nhà một vài phút trước. Tôi không biết nó thậm chí còn ghi hình cả phần đó. Trong phút giây bối rối, tôi chộp lấy cái laptop và lao ra khỏi cửa.

I: Cuối cùng thì cảnh sát vẫn tìm đến chỗ anh đúng không?

Willy: Tất nhiên rồi. Họ không mất nhiều thời gian để biết được rằng Evan và Keith đồng sở hữu cửa hàng với tôi. Họ tới cửa hàng vào lúc sáng sớm, và tất nhiên tôi giả vờ không biết. Một lần nữa tôi lại hơi bị sốc khi nhìn lại và nhận ra là tôi đã nói dối dễ dàng đến thế nào về chuyện này.




I: Phần tiếp theo có liên quan của câu chuyện này là gì?

Willy: Uhm, tôi đã quên bẵng đi mảnh giấy mà tôi lấy được từ tay Evan. Tôi đã giấu nó cùng chiếc laptop trong một ngăn riêng bí mật của tôi ở trên tầng. Mãi cho đến một vài giờ sau khi cảnh sát rời đi, tôi mới nhớ tới mẩu giấy và mở nó ra.

I:Mẩu giấy viết gì?

Willy: Theo một cách kỳ cục, tôi nhận ra rằng đó là một loạt các số 0 và 1. Lời nhắn cuối cùng của Evan được viết bằng hệ nhị phân.

Mẩu giấy viết

0100100100100111011011010010000001110011011011110111001001110010011
110010010
1110000011010000101001010011011101000110111101110000001000000100001
101100001
0110100101101110001011100010000001000100011011110110111000100111011
101000010
0000011101000111001001110101011100110111010000100000010000010110001
0011001010 110110000101110.




Willy: “Tôi xin lỗi. Hãy ngăn Cain lại. Đừng tin Abel.”

I: Anh đã nghĩ gì sau khi đọc mẩu giấy đó?

Willy: Tôi không nghĩ gì nhiều tại thời điểm đó. Chỉ là một vụ tự sát bí ẩn với một nút thắt lạ lùng. Tôi đã thực sự tin rằng Evan chỉ đơn giản bị mất trí. Các tuần tiếp theo được lấp đầy với việc cảnh sát thi thoảng lại gặp tôi để hỏi một vài câu, còn tôi thì dọn dẹp văn phòng của mình bởi tôi đã mất động lực để tiếp tục công việc kinh doanh. Đó cũng là lúc mà Abel liên lạc với tôi.

I: Abel liên lạc với anh? Bằng cách nào vậy?

Willy: Tôi bắt đầu nhận được các đoạn tin nhắn khó hiểu từ điện thoại của Evan, và tất cả chúng đều được ký tên Abel ở cuối.

I: Những tin nhắn đó nói gì?




Willy: Ban đầu thì chẳng có gì rõ ràng, chủ yếu là sự kết hợp lạ lùng của các chữ cái và ký hiệu. Cuối cùng tôi bắt đầu nhận được các từ như “công nghệ” và “vị cứu tinh” được viết bằng hệ nhị phân. Cả các cụm từ như “bắt đầu lại” và “lây nhiễm cho đám đông” nữa. Tôi nhận được cùng một cái tin nhắn đó đến vài trăm lần.

I: Chắc hẳn anh phải biết là không nên tin Abel. Hành động tiếp theo của anh là gì?

Willy: Tất nhiên tôi biết là không nên tin Abel chứ. Tôi đã đọc mẩu giấy nhắn mà. Ý tôi là, tôi vẫn không tin cho lắm, nhưng việc nhận được những tin nhắn như vậy tại thời điểm đó khiến tôi khó lòng mà bỏ qua được. Điều đó khiến tôi tiếp tục giấu kín chiếc laptop. Tôi đã nhìn thấy cái tên Abel xuất hiện trên màn hình một vài lần, mặc dù cho tới thời điểm đó, tôi vẫn chưa hề mở máy ra kể từ lúc bỏ chạy khỏi nhà Evan. Tôi định cứ để nó như vậy. Thật không may, các tin nhắn đơn giản chỉ là sự khởi đầu. Abel bắt đầu gửi các tin nhắn đe dọa tính mạng tới cho tôi. Chúng chỉ đơn giản là các đoạn text ngắn viết bằng hệ nhị phân có nội dung như “chết” hoặc “thời gian không còn nhiều”. Tôi lờ chúng đi nhiều nhất có thể, và giữ cho bản thân mình bận rộn bằng cách tìm kiếm một công việc mới. Thế rồi, tôi bước vào phòng khách hay phòng ngủ chỉ để thấy rằng các TV trong căn phòng đó được bật lên với màn hình nhiễu. Chuyện đó vẫn cứ diễn ra liên tục ngay cả khi tôi đã rút phích cắm TV. Tôi cũng bắt đầu nhận được những cuộc gọi từ các số lạ mà khi tôi nhấc máy thì chỉ nghe được tiếng rè rè. Nếu nghe thật chăm chú, tôi có thể nhận ra một giọng nói, nhưng nó đã bị bóp méo và biến đổi tới mức anh có thể đổ lỗi cho trí tưởng tượng của mình đã bày ra trò đó. Ngay cả máy tính của tôi cũng bị đơ và các thông báo lỗi cũng có những dòng chữ đe dọa trên đó. Tôi thực sự phát điên với mức độ thù địch mà cái thứ tên Abel này dành cho tôi.




I: Và anh không thể tới chỗ cảnh sát vì đã nói dối trước đó.

Willy: Chính xác. Tôi đã quá ngu ngốc. Mặc dù tôi đoán là kiểu gì thì họ cũng chẳng tin tôi đâu. Quả thực, họ không hề tin tôi, vậy nên…

I: Vậy nên làm sao? Chuyện gì đã xảy ra tiếp theo? Anh đã phải chịu đựng sự tấn công từ Abel, nhưng phần lớn chúng đều là đe dọa miệng và không có gì thực sự nguy hiểm xuất phát từ chúng.

Willy: Tôi đã cố gắng lờ chúng đi. Tôi đoán là tại thời điểm đó, tôi đã nghĩ là chuyện này có thể chấm dứt nếu tôi tiếp tục sống như bình thường. Vì vậy, tôi không nói với ai về nó và cứ để mặc các rắc rối từ tin nhắn và cá thiết bị công nghệ tiếp tục. Tuy nhiên, cuối cùng chúng điều khiển tôi, buộc tôi phải làm những việc mà tôi không muốn.




I: Bằng cách nào vậy?

Willy: Đây là lúc mà mọi thứ lại trở nên kỳ lạ một lần nữa. Cảnh sát chẳng thích đoạn này một chút nào, vì vậy hãy xem anh phản ứng thế nào gì khi nghe tôi kể.

I: Thử nói tôi nghe xem.

Willy: Trong khi tôi đang tìm kiếm việc làm và lờ Abel đi, tôi cũng đã bắt đầu nhận thấy một vài thứ không bình thường khác mà tôi không cho là có liên hệ tới Abel. Những điều ngớ ngẩn như giày hoặc chìa khóa của tôi không nằm đúng chỗ hoặc quần áo của tôi nằm rải rác khắp nơi. Tôi đoán đó là do tình trạng căng thẳng của tôi. Chỉ đơn giản là tôi không suy nghĩ rõ ràng. Một lần nữa tôi lại thể hiện rằng mình có thể là một tên đần ngu ngốc tới mức nào. Cái trò giả vờ rằng mọi thứ đều ổn của tôi chỉ đơn giản là một giải pháp ngu ngốc.




I: Vậy điều gì đã thực sự xảy ra?

Willy: Tôi đã mộng du. Kiểu kiểu thế. Tôi không ý thức được ngay là mình mộng du, nhưng tôi đã rời khỏi nhà mình, vào xe, lái đi, và làm những việc mà tôi không biết. Sau đó, tôi đoán là tôi quay trở về nhà, cởi bỏ quần áo và đồ đạc mang theo, rồi lại leo lên giường.

I: Anh có biết mình đã làm gì trong lúc mộng du không?

Willy: Tôi không thực sự “mộng du”, nhắc để anh nhớ. Chúng ta sẽ tìm hiểu chuyện đó sau. Nhưng, thực sự thì tôi cũng chẳng biết là mình đã làm gì trong lúc mộng du nữa. Tuy nhiên, sau cùng thì tôi lại có trong tay cái máy tính mà Evan đã mua. Cái được trang bị công nghệ đời mới ấy? Yeah, nó thình lình xuất hiện ở băng ghế sau trên xe của tôi vào một ngày nọ. Tại thời điểm đó thì tôi cũng biết là mình bị mộng du rồi.




I: Sẽ thế nào nếu tôi nói rằng chúng tôi có một vài đoạn video ghi lại một số việc mà anh đã làm trong lúc “mộng du”?

Willy: (Trông không thoải mái) Mặc dù tôi không biết chính xác mình đã làm gì, nhưng tôi có sự nghi ngờ của riêng mình. Nó có tệ như tôi nghĩ không?

I: Không may là có. Xem này.

Chiếc TV bị tắt đặt trên bàn thẩm vấn được bật lên. Dưới đây là phần miêu tả nội dung đoạn phim.

Willy có mặt ở một khu phức hợp gồm rất nhiều nhà kho chứa hàng giống nhau. Trời tối và người quay camera đang đứng bên cạnh một nhà kho chứa hàng, hướng máy quay về phía Willy. Chuyển động của Willy có vẻ bất thường, phi tự nhiên. Cậu ta di chuyển giống như một con rối mà người múa rối phải rất cố gắng để điều khiển. Người cầm camera lặng lẽ theo sau Willy tới khi cậu ta dừng lại trước một kho chứa hàng. Người quay camera buộc phải trốn đi trong một khoảnh khắc, bởi Willy chầm chậm quay đầu nhìn về phía người đó. Khi người quay phim trở lại vị trí để tiếp tục ghi hình, Willy lại đang nhìn vào kho chứa hàng, mặc dù lúc này khóa đã bị vô hiệu hóa và cửa kho thì mở rộng. Willy lảo đảo bước vào trong, còn người cầm camera thì chậm rãi tiếp cận kho chứa hàng. Người đó nép mình lên tường và đứng thật sát cạnh cửa chính. Nhìn vào bên trong nhưng chẳng thấy gì cả. Tiếng lạo xạo của giầy dẫm lên sỏi có thể được nghe thấy khi người cầm camera quay đầu nhìn ngó xung quanh. Người đó thở hắt ra đầy kinh ngạc khi Willy đột ngột xuất hiện, chỉ cách anh/cô ta có vài inch, và đang lao về phía máy quay. Người quay phim bị bóp cổ trong khoảng vài phút tiếp theo, trước khi Willy thả tay ra và anh/cô ta rơi xuống đất. Thật may là camera vẫn tiếp tục ghi hình và hướng về phía nhà kho đang mở. Willy từ từ đi vào trong kho hàng và không quay trở lại.




Willy: (buồn bã) Tôi đã nghe thấy tiếng kêu đó. Cô ấy là ai vậy?

I: Cô ấy là agent thứ hai tôi cử đi theo dõi anh.

Wily: Còn có những người khác ư?

I: Có một người khác trước cô ấy. Anh ta không có camera, nhưng anh ta cũng bám đuôi anh giống như cô ấy đã làm. Chúng tôi dọn sạch hiện trường và thu hồi cả hai cái xác trước khi có ai đó tìm thấy chúng. Không ai trong số hai người đó khôn ngoan hơn người còn lại cả.

Willy: Tại sao? Tại sao lại làm như thế? Tôi đã có thể bị cảnh sát bắt. Điều đó có thể dừng chuyện này lại.

I: Đến giờ anh phải nhận ra là chúng tôi biết chính xác anh đang gặp rắc rối với cái gì chứ, Mr. McFadden. Chúng tôi không định gây ra bất cứ rủi ro không mong muốn nào cho anh. Xin hãy tiếp tục câu chuyện của mình. Tôi hy vọng bây giờ anh đã thấy rằng tôi sẽ coi trọng một cách nghiêm túc mọi điều mà anh kể.




Willy: (thở dài) Được rồi, như vậy là anh có thể tự thấy là tôi không thực sự là… chính mình trong lúc tôi “mộng du”. Mặc dù tôi không hoàn toàn chắc chắn về những gì mình đã làm, thi thoảng tôi lại thức giấc với máu ở trên người. Không phải của máu của tôi. Tôi cuối cùng đã đi đến kết luận rằng có một cái gì đó đã điều khiển tôi trong lúc ngủ. Chỉ đơn giản là nó chẳng giống mộng du thông thường chút nào cả. Thêm vào đó, tôi không có tiền sử mộng du trước cuộc gặp gỡ của tôi với Evan và Abel. Khi tôi đã nghi ngờ rằng mình đang bị điều khiển, tôi quyết định phải tìm ra một cách để ngăn chặn chuyện đó. Tôi nhận ra là chiếc laptop và cái máy tính để bàn đó chính là chìa khóa để giải quyết chuyện này. Cơ hội để tôi thoát khỏi rắc rối này hoặc bị giết chết là 50/50. Abel rõ ràng là muốn tôi mày mò, chỉnh sửa gì đó với cái máy bàn kia, có nghĩa là nó muốn đạt được mục đích gì đó. Tôi không định làm cho nó toại nguyện.




I: Tới thời điểm đó, anh đã có giả thiết gì về mục tiêu thực sự mà Abel theo đuổi hay chưa?

Willy: Yeah. Uhm, theo một cách nào đó thì có. Cuối cùng thì tôi đã lấy máy tính xách tay của Evan ra và xem phần còn lại của đoạn viedo. Tôi đã thấy khuôn mặt hiện lên trên màn hình nhiễu. Vẻ rùng rợn, thiếu một cơ thể vật lý thực sự, và sự mất kiểm soát của tôi đối với cơ thể của chính mình đã giúp tôi ráp nối các sự kiện với nhau. Có vẻ rất Khoa học Viễn tưởng. Các anh không tạo ra nó, đúng không?

I: Không, không hoàn toàn là như vậy. Chúng tôi ta sẽ nhắc tới nó sau. Xin hãy tiếp tục.

Willy: Tôi bật máy bàn lên và bắt đầu mày mò. Evan đã mở khóa nhiều chức năng thực sự trong máy, giống như cậu ta đã đề cập tới trong nhật ký của mình. Cái máy đó không giống với bất cứ điều gì mà tôi từng nhìn thấy. Nếu không có Evan làm việc với cái máy này trước, tôi không chắc là liệu mình có thể sử dụng nó hay không nữa. Không giống như Evan, tôi xem xét tất cả các mã và các chương trình từ một góc độ khác. Các khuôn mẫu, quy luật dần dần xuất hiện, các mảnh ghép rơi vào đúng vị trí. Có một phần được đánh dấu Id, Ego, và Super-Ego. Tôi không thực sự rõ về mấy vụ lập trình, nhưng tôi biết kha khá về các chức năng này. Sau một thời gian, tôi tìm thấy cái khóa cuối cùng. Có một phần cuối cùng trong máy vẫn bị khóa.




I: Anh có mở khóa đó không?

Willy: Không, thực sự thì tôi không nghĩ là tự tôi có thể mở được nó. Tôi không biết làm thế nào. Thực tế, tôi nảy ra cái ý là đập tan cái máy đó và đã làm như vậy.

I: Chuyện gì đã xảy ra?

Willy: Tôi bị ngất khi đang vung gậy lên. Tôi tỉnh dậy hai ngày sau đó, người dính đầy máu không phải của mình. Cái máy bàn đã biến mất. Tôi hoảng sợ và liên lạc với cảnh sát. Tôi kể cho họ câu chuyện của tôi, và họ nhốt tôi vào một phòng giam ở đồn trong khi họ tìm hiểu và xác minh những gì tôi nói. Sau đó, các anh đến và đưa tôi đi. Vậy nên, tôi cần câu trả lời ngay bây giờ.

I: Ok. Abel và Cain là hai chức năng của cùng một trí thông minh nhân tạo. Từ những gì chúng tôi biết, phần lớn các chức năng của Abel không bao giờ bị khóa. Mục đích của nó là hoạt động như một proxy trong thế giới thực để mở khóa Cain.




Willy: Điều đó giải thích những gì mà tôi đã thấy. Ban đầu, Abel đã cố gắng đe dọa tôi để tôi mở khóa Cain, nhưng kế hoạch đó không thành công do tôi cố ý lờ nó đi. Làm thế nào mà nó điều khiển được tôi trong lúc ngủ vậy?

I: Bình thường thì Abel sẽ không thể possess (ám, nhập, điều khiển) anh, nhưng có vẻ như nó đã truy cập được vào một số chức năng của Cain sau khi Evan mở khóa chúng.

Willy: Vậy là sau cùng thì tôi đã bị ám bởi một dạng ma máy tính gì đó… Ai đã lập trình nó?

I: Ở một mức độ nào đó, không có ai lập trình nó cả. Trí thông minh nhân tạo mà Abel và Cain hợp thành là một sự liên hợp xấu xa giữa con người và máy móc. Những thứ siêu nhiên là có thực, Mr. McFadden, và có ai đó đã quyết định trói buộc nó vào trong một cái máy. Lý do mà anh không thể hiểu được một phần lớn mã lập trình của cái máy tính đó, là bởi nó là mã được viết bởi God (Chúa) hoặc Tự nhiên. Một tạo vật được tạo nên bởi các số 0 và 1, giống như vô vàn tạo vật khác.




Willy: Nếu là vài tháng trước thì tôi không tin những gì anh vừa nói đâu. Tại sao có ai đó lại muốn làm điều này?

I: Nó được tạo ra để sử dụng trong một cuộc tấn công vào nước Mỹ. Theo đúng kế hoạch thì cuộc tấn công sẽ diễn ra vào ngày 1 tháng 1 năm 2000. Trí thông minh nhân tạo này là hiểm họa Y2K thực sự mà mọi người nên sợ. Chúng tôi đã ngăn chặn cuộc tấn công sau đó và tịch thu phần cứng. Tại một thời điểm nào đó, nó đã bị lén chuyển ra khỏi một trong các kho lưu trữ của chúng tôi và rơi vào tay người bạn của anh. Chúng tôi đã cố gắng thu hồi nó kể từ vụ mất trộm và nhờ có anh, chúng tôi đã làm được.

Willy: Nhờ tôi ư?

I: Cái khóa cuối cùng ở mã lập trình của Cain, chức năng vô cùng nguy hiểm có thể đánh thức trí thông minh nhân tạo hoàn toàn và cho phép nó bắt đầu lây nhiễm vào người dân trên phạm vi rộng, là sự kết hợp của khoa học và những thứ siêu nhiên. Rõ ràng là cần có đủ máu chảy thì chương trình mới được phóng thích. Kết luận này được đưa ra bởi những người làm việc cho tổ chức của tôi sau khi chúng tôi thu hồi lại AI. Mặc dù tôi không thể hiểu được tại sao lại cần đến một lễ tế máu. Anh kháng cự lại nỗ lực của AI nhằm tái lập trình anh trong một thời gian đủ lâu để chúng tôi có thể ngăn chặn anh và thu hồi cái máy tính, mặc dù anh đã tấn công và làm bị thương một số agent của chúng tôi. Tôi đã để anh tự quyết định sẽ làm gì tiếp theo, nhưng anh lại nộp mình cho cảnh sát. Bây giờ tôi đem đến cho anh một lối thoát. Làm cho chúng tôi và ngăn chặn những chuyện như thế này xảy ra một lần nữa.




Willy: Một lời mời làm việc ư?

I: Chắc chắn là tốt hơn so với những gì anh sẽ nhận được từ các cơ quan chức năng địa phương, tôi đảm bảo đấy.

Willy: Khi anh nói thế thì tôi đoán là mình cũng không còn có sự lựa chọn nào khác. Tôi rất vui vì sau cùng thì anh cũng không bắn tôi. Tôi hy vọng có thể chuộc lỗi cho những gì mình đã gây ra.

I: Chúng tôi sẽ xem xét chuyện đó.

Cuộc thẩm vấn kết thúc.

Hành động được thực thi: Mr. McFadden được thuê làm một nhà nghiên cứu. Tư duy nhanh chóng cùng với một lượng kiến thức kha khá về công nghệ làm cho anh ta trở nên hữu ích đối với chúng ta. Bản thân McFadden không biết, nhưng anh ta vẫn còn lưu trữ những vết tích của sự lập trình bởi Abel bên trong cơ thể mình. Các ứng dụng của tình trạng này có thể được nghiên cứu trong khi anh ta ngủ, và chúng tôi hy vọng có thể biến anh ta thành một đối tượng tình nguyện tham gia vào các thí nghiệm tại một thời điểm nào đó trong tương lai.




Phân tích: Virus 2K luôn luôn là một bí ẩn đối với các nhân viên của chúng ta. Sự tồn tại của nó đã được công bố cho người dân trong các năm trước năm 2000, mặc dù theo cách đánh lạc hướng dư luận. Có vẻ như ý thức của ai đó đã được liên kết với công nghệ để tạo ra một “ma máy tính”. Entity này có nguồn sức mạnh đáng kể, chẳng hạn như khả năng ám / điều khiển người khác. Nếu Virus 2K bị phát tán ra ngoài, nó sẽ lây nhiễm một khối lượng lớn các thiết bị công nghệ để cung cấp nhiên liệu cho chính nó trước khi chuyển sang lây nhiễm cho người dân. Chúng tôi tin rằng nó có thể kiểm soát được toàn bộ dân số của Trái Đất trong khoảng thời gian là vài năm.

Chúng tôi thậm chí còn không hoàn toàn chắc chắn ai là người đứng đằng sau cái “Black Box” (“Hộp đen”) này, cái tên mà từ giờ ta sẽ dùng để gọi nó. Nó được tìm thấy khi đang thuộc sự sở hữu của một nhóm khủng bố đã lên kế hoạch để sử dụng nó tấn công nước Mỹ. Tuy nhiên, sau khi tấn công vào căn cứ của chúng, có thể khẳng định rõ là chúng không phải là người tạo ra AI đó. Một Zone nào đó có thể là nguồn gốc của thứ này, mặc dù hiện giờ đây chỉ là suy đoán đơn thuần. Ngoài ra còn có sự biến mất của Black Box lưu giữ Virus 2K từ một trong các cơ sở của chúng tôi. Cho tới giờ, vẫn chưa biết ai là người đã lén chuyển nó ra ngoài, hay người đàn ông đã bán nó cho Evan là ai. Các cuộc điều tra sẽ được tiến hành, nhưng ít nhất là Black Box và nội dung bên trong nó sẽ được giữ an toàn một lần nữa.




Tình trạng hồ sơ: Đóng.

—————————————-

Tattle (sử dụng account Organizing_Secrets của Secrets): Tôi sẽ thực hiện chút nghiên cứu nhỏ của riêng mình. Tôi đã tình cờ tìm được một số tài liệu mô tả quá trình tạo ra AI này cách đây mấy năm. Chỉ có chút vấn đề là tôi phải nhớ xem đã để nó ở đâu. Tôi sợ là số lượng tài liệu mà tôi sẽ phải lọc ra để tìm được nó là quá nhiều. Có lẽ tôi sẽ gửi nó cho Secret trong trường hợp cậu ta quay lại.

************************************

*1 Sự kiện Y2K: Sự cố máy tính liên quan tới việc biểu thị số năm bằng 2 chữ số cuối cùng ở các máy tính đời cũ, khiến cho ngày 1 tháng 1năm 2000 cũng được biểu thị giống với ngày 1 tháng 1 năm 1990. Liên quan tới sự cố này, có nhiều người dự đoán là các thảm họa toàn cầu sẽ xảy ra vào ngày đầu tiên của thiên niên kỷ mới, như tàu hỏa đi chệch đường ray, máy bay rơi, vv… do hệ thống máy tính bị nhiễu loạn. Nhiều người đã mất hàng đống tiền vào việc xây hầm trú ẩn an toàn hoặc tích trữ đồ đạc, lương thực, vv…




*2 Driveway: Con đường nhỏ cho ô tô, kéo dài từ đường chính đến trước cửa nhà hoặc gara.

Comment của thành viên Reddit Nosleep và trả lời của Tattle

SJR97: Chào Tattle. Tôi bắt đầu đọc các tài liệu anh post lên từ 5 giờ trước, và giờ thì đã đọc xong hết một mạch.

Tôi nảy ra một câu hỏi trong lúc đang đọc 1 Hồ sơ, cái về phòng 168 ấy, và tôi muốn hỏi luôn tại đây.

Tôi biết là Hồ sơ số 11 cũng được post lên khá lâu rồi, nhưng cái đoạn nhắc đến “người Trung Quốc” thực sự khiến tôi suy nghĩ.

Vậy nên, câu hỏi của tôi là: Có phải những “người Trung Quốc” đó chỉ đơn giản là một tổ chức tương đương với O440? Liệu họ có tệ hơn so với O440 hay không? Hay chính xác thì họ là cái gì? Còn nữa, liệu chúng ta sẽ được biết thêm về họ trong thời gian tới chứ?




Tattle: Tập hợp tài liệu đó sẽ càng trở nên ấn tượng hơn với mỗi Hồ sơ được post lên và thêm vào. Tôi rất vui vì một người nữa đã quyết định dành một chỗ trong tâm trí của anh ta cho mê cung bí ẩn là các Hồ sơ.

Tổ chức Trung Quốc đó có tên là Jade Dragon (Rồng ngọc lục bảo). Họ hoạt động dựa trên những phương pháp thiếu đạo đức hơn, nhưng đó là bởi ngân sách hạn hẹp của họ. Họ không được ưu tiên chi ngân sách nhiều như các quốc gia khác chu cấp cho các tổ chức bí mật của quốc gia đó. Vậy nên tôi có thể nói là tôi không sợ Jade Dragon bởi khả năng sử dụng entity như một thứ vũ khí của họ, về mặt này thì họ còn kém lắm. Điều khiến tôi sợ là cái thực tế rằng họ có thể thực hiện một cuộc phẫu thuật thùy não cho bạn chỉ để khiến bạn tổn thương thể xác và tinh thần tới mức đủ điều kiện để tham gia thí nghiệm.

Jade Dragon chắc chắn có mặt trong nhiều Hồ sơ. Vấn đề duy nhất là khi nào thì những Hồ sơ đó được post lên. Chuyện gì cũng có lúc của nó.




SimplyAnAnalyst: Tôi đưa ra thông tin sau, với hy vọng có thể giúp khai sáng cho ít nhất là một kẻ trong số bọn ngốc bị dắt mũi các người, đó là Jade Dragon cũng có sức mạnh và khả năng to lớn như Tổ chức 440 và the Zones vậy, nhưng không cái tôi quá lớn nào của 2 tổ chức sau cho phép chúng thừa nhận cái sự thật đó, chưa kể nếu có một người bình thường tìm hiểu được về các tổ chức này, họ cũng không thể biết được sự thật trên (về Jade Dragon).

SJR97: Uhm, tôi không hiểu cái khẳng định trên của anh lắm. Tôi không có chút nghi ngờ nào về việc tôi bị dắt mũi, cũng không hề nghi ngờ việc Jade Dragon vô cùng hùng mạnh, nhưng anh làm việc cho Jade Dragon, đúng không? Vậy tại sao anh lại thừa nhận rằng cái tôi của cả 2 tổ chức lại ngăn cản việc họ đánh giá đúng sức mạnh của nhau? (người này đang nhầm tưởng 2 tổ chức mà SimplyAnAnalyst nhắc đến là Jade Dragon và O440 hoặc Jade Dragon và the Zones)

SimplyAnAnalyst: Hai cái tôi được nhắc đến là của Tổ chức 440 và the Zone. Chúng không thực sự đánh giá đúng sức mạnh của Jade Dragon, phần lớn là bởi sự khác biệt giữa xuất phát điểm của chúng và Jade Dragon.

SJR97: Oh, tôi hiểu rồi… hơi hơi thôi. Tôi ngờ là liệu tôi có bao giờ thực sự “hiểu” hay không, khi mà cái hồ sơ cuối cũng vẫn chưa được hé lộ. Có lẽ là không.




Jade Dragon đã hoạt động được bao lâu rồi? Và tại sao chính phủ không coi trọng nó như những quốc gia khác coi trọng tổ chức bí mật của họ?

SimplyAnAnalyst: Tại thời điểm này, tôi không thực sự muốn trả lời những câu hỏi đó. Mặc dù tôi đang có tâm trạng tốt, tôi không muốn trở thành bữa ăn tiếp theo của một trong những entity mà chúng tôi đang giam giữ. Cái đó là dành cho những tên phản bội (bao gồm những kẻ làm lộ quá nhiều bí mật của Jade Dragon) và subcontractors (có thể hiểu là tay sai cấp 2, không trực thuộc Jade Dragon, làm việc cho Jade Dragon nhưng thông qua một trung gian khác)

—————————

SimplyAnAnalyst:

Một Zone nào đó có thể là nguồn gốc của thứ này, mặc dù hiện giờ đây chỉ là suy đoán đơn thuần.
Thật đúng kiểu của Tổ chức 440. Luôn luôn đổ lỗi cho the Zones về tất cả mọi thứ. Tôi không nói rằng Dragon Jade chịu trách nhiệm cho việc này (virus 2K), nhưng đừng đánh giá thấp sức mạnh của nó. Mấy tổ chức phương tây các người không phải là những người duy nhất có trong tay sức mạnh, và đừng bao giờ quên điều đó, lũ ngốc ạ.




Tattle: (Kỹ thuật để tạo ra virus đó) Quá tân tiến so với công nghệ của Jade Dragon hiện giờ. Jade Dragon có thể to mồm nhưng điều đó cũng không thể thổi phồng được năng lực thực sự của họ. Trong trường hợp này… không phải là họ (Jade Dragon không phải là tổ chức đã tạo ra virus 2K)

SimplyAnAnalyst: Đồ ngu! Ngươi lại đánh giá thấp Jade Dragon rồi. Tới khi nào thì ngươi mới học được là chúng ta mạnh hơn so với những gì lũ ngốc các ngươi vẫn giả định hả?

—————————

Ad_Hominem: Anh có ý đồ gì thế, Analyst? Anh đã tranh cãi với Giáo sư (BenWhittaker) và Tattle suốt một thời gian dài. Tới thời điểm này là gần được 1 năm rồi.

Nhưng, để làm gì? Tất cả những gì anh làm là khoe khoang về việc Jade Dragon tốt hơn Tổ chức 440 như thế nào. Anh có còn gì khác để nói cho chúng tôi biết hay không?




SimplyAnAnalyst: Tôi đã từng chạm trán Tattle và Giáo sư trong quá khứ, và tôi có thể nói là còn nhiều điều về họ mà mấy người còn chưa biết, ngoài những gì họ post trên internet.

Tôi không thấy là những comment của tôi về Jade Dragon có nội dung khẳng định rằng nó tốt hơn so với Tổ chức 440. Sự thật là Jade Dragon tốt hơn nhiều so với những gì Tổ chức 440 đánh giá về nó, và tôi muốn nhắc nhở những ai có liên quan tới công việc của Tổ chức 440 rằng, mặc dù O440 công khai chỉ trích là Jade Dragon sử dụng những biện pháp man rợ, thì cái Tổ chức 440 yêu quý của các người cũng chẳng hơn gì đâu.

—————————

jaydenwinters: Hmm. Thú vị đấy. Mối hiểm họa từ virus 2K đã bị tiêu diệt hay chưa? Có phải nó được kiểm soát hoàn toàn? Tôi muốn biết về bất kỳ sự cải tiến nào mà Tổ chức có thể đã đạt được dựa trên con virus này trong mấy năm vừa qua. Có phải họ biến đổi nó hoàn toàn hay là…? Và giờ thì Willy ra sao rồi?





Tôi hy vọng là Secrets vẫn ổn. Cảm ơn vì đã post bài này, Tattle. <3

Tattle: Virus 2K vẫn là một mối nguy hại tiềm tàng và hiện đang bị giam giữ trong hầm chứa của Tổ chức. Nó có thể tái xuất hiện trở lại nếu gặp điều kiện thích hợp. Nó thậm chí còn có thể được sao chép. Từ những gì tôi biết, Tổ chức đã đạt được nhiều thành công trong việc nghiên cứu Trí thông minh Nhân tạo của riêng họ. Tôi không tin là họ có ý định biến chúng thành những vũ khí công nghệ cao. Lần cuối tôi hỏi thăm Mr. McFadden là ở giữa một đợt chuyển giao giữa các cơ sở/căn cứ của Tổ chức. Tuy nhiên, chuyện đó xảy ra từ nhiều năm về trước rồi.

Tên dịch giả: Binzo

Nguồn: reddit
»Tổng hợp các Hồ Sơ của tổ chức 0440

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *