Hồ sơ số 11.2: Căn phòng số 184

Case File #11.2 Room 184
Hồ sơ số 11.2: Căn phòng số 184

Hồ sơ: 011-300

Ngày: 5/10/1998

Địa điểm: Detroit, Michigan

Đối tượng: Nhiều người khác nhau

Entity: Phòng 184 / Những thứ bên trong căn phòng.

————————————————————–

Ngày thứ năm – Darryl Morrill




hs11

Darryl Morrill là một cậu thiếu niên sống trong khu phố lân cận. Rất nhiều đứa trẻ ở khu vực này có hoàn cảnh sống khó khăn, và Darryl cũng không phải là ngoại lệ, chúng tôi phát hiện ra rằng cậu ấy bị lạm dụng và đánh đập bởi cha dượng của mình một cách thường xuyên. Điều đó khiến cậu ta lấy cắp tiền tiết kiệm của gia đình và cố gắng rời khỏi thị trấn. Darryl gọi cho một người bạn cũ, một người vốn đã chuyển ra khỏi thị trấn từ trước, lên kế hoạch để người đó lái xe đến Detroit và đón cậu ấy. Sẽ phải mất ít ngày để người bạn đó lái xe tới được Detroit, cho nên Darryl quyết định ở lại căn nhà trọ trong suốt khoảng thời gian chờ đợi đó.

Trong số bạn bè và người thân của các nạn nhân, người bạn của Darryl thật ra mới là người đầu tiên tìm đến chỗ cảnh sát với một tờ khai về vụ mất tích. Khi tôi hỏi chuyện, cậu ta nói với tôi rằng Darryl đã gọi cho cậu ấy, bảo rằng Darryl có tiền và nhờ cậu ấy đến đón. Cuộc điện thoại dưới đây là thông tin duy nhất về những gì đã xảy đến với Darryl mà chúng tôi có, cho đến khi thi thể của cậu ấy xuất hiện.




Bản ghi chép cuộc trò chuyện giữa Darryl Morrill và người bạn của cậu ta, Michael Bradwick.

Michael: A lô?

Darryl: Này chiến hữu, Darryl đây. Kế hoạch vẫn suôn sẻ nhé! Đến đây mà đón tao đi.

M: Aw, tuyệt! Mày đang ở đâu rồi?

D: Còn nhớ cái nhà trọ rách nát ở phía bên kia khu phố không? Cái nhà trọ duy nhất mọc lên giữa toàn một đống mấy cái nhà máy đã ngừng hoạt động ấy?

M: Mày muốn nói đến cái nhà trọ vô cùng tồi tàn, nơi mà biển hiệu chỉ còn duy nhất một chữ “trống”, bởi tất cả những chữ khác đã bị đánh cắp mất á? Chỗ đó tệ lắm, tao không thể tin rằng mày lại đang ở đó.




D: Cái nhà trọ đó có thể bẩn đấy, nhưng lại rẻ vãi ra. Tao sẽ cần tất cả chỗ tiền tao có để xoay sở mà sống cho đến khi có thể tìm được một công việc. Mày vẫn làm “mấy việc đó” chứ?

M: Uhm, không, tao đã thôi không tham gia vào mấy việc đó kể từ khi gặp Kate. Tuy nhiên, tao vẫn còn giữ liên lạc với vài chỗ cũ, tao có thể giúp lại mày bằng cách gọi cho họ để xem liệu tao có thể giúp mày được nhận vào hay không. Mặc dù thế, tao không thể nói rằng tao hoàn toàn đồng ý với mày, Darryl, có nhiều công việc an toàn hơn mà vẫn có thể giúp mày kiếm bộn tiền.

D: Tao nghĩ là tao sẽ không đổi ý đâu, tao sẽ làm những việc mà tao thấy mình giỏi. Mày hiểu chứ?

M: (tiếng thở dài có thể nghe thấy được) Tao hiểu, tao chỉ nghĩ rằng mày có thể làm tốt hơn thế.

(Một quãng im lặng dài)




M: Mày vẫn giữ máy chứ, chiến hữu?

D: Có. Xin lỗi, có lẽ tao vừa mất tập trung hay sao đó.

M: Không sao, tao chỉ hơi lo lắng chút thôi.

D: Này, tao sẽ gọi lại cho mày trong khoảng một giờ nữa hoặc lâu hơn, ok?

M: Ok, tao sẽ đợi.

Ba tiếng trôi qua.

M: Darryl, phải mày không? Cứ từ từ hẵng gọi, có một vài việc mà tao muốn làm hôm nay.

(Im lặng)

M: Darryl? Mày có ở đó chứ?




(Những tiếng thì thầm khó hiểu có thể được nghe thấy)

D: Cứu. Với.

(Cuộc điện thoại bị ngắt)

Michael ngay lập tức rời khỏi nhà của mình và lái xe tới Detroit. Cậu ta dừng tại một quán cơm ven đường để ăn và gọi điện thoại trả tiền sau khi đã thỏa thuận với người hầu bàn.

M: Uhm, a lô?

D: Quá muộn rồi Michael. Quá… (Có tiếng rè lớn phát ra từ ống nghe và cú điện thoại bị ngắt)

M: Darryl? Thôi nào, nói gì đi chứ!

Kết thúc bản ghi chép cuộc điện thoại.




Theo những gì Michael kể thì cậu ta lái xe thẳng đến Detroit ngay sau đó, nhưng Darryl đã biến mất và nạn nhân ngày thứ sáu đã nhận phòng rồi. Michael đã đến trình báo với cảnh sát vào ngày hôm sau, nhưng gần như không có hành động nào được thực hiện ngay lập tức bởi người ta cho rằng đó chỉ là một trường hợp bỏ trốn thông thường. Sau đó, cơ thể Darryl được tìm thấy gần nhà của cậu ấy. Không có tổn thương rõ ràng nào được phát hiện.

Ngày thứ sáu – Kenzie Adams

Kenzie Adams là một trong những người tham gia các hoạt động môi trường, nhằm cứu lấy các loài động vật, cứu lấy Trái Đất, cứu lấy bất cứ cái gì không phải là sản phẩm nhân tạo, kiểu kiểu hippie ấy. Có một hội nghị sinh thái gì đó được tổ chức tại thị trấn, một cuộc hội thảo về biện pháp làm sạch Detroit và các thành phố lớn khác. Cô gái này cất công tới đây để dự hội thảo đó, và tôi chắc rằng việc đấu tranh cho quyền lợi của mấy cái cây không phải là công việc mang lại lời lãi gì nhiều cho lắm, vì vậy mà cô ta phải ở trong cái nhà trọ đó, vẫn Phòng 184. Chủ nhà trọ một lần nữa lại nhận thấy đó là một nữ khách trẻ, và hắn ta bèn bật đám camera bí mật của mình lên để quay trộm cô ấy.




Mô tả đoạn phim mà camera quay trộm ghi lại được.

Các cảnh quay buổi sáng cho thấy Kenzie đi ra ngoài cả ngày. (Các báo cáo chỉ ra rằng cô ấy đã tham gia vào ngày đầu tiên của hội nghị.) Các camera quay trộm trong cả hai phòng (phòng ngủ và phòng tắm) không ghi lại bất kỳ hiện tượng dị thường nào trong suốt khoảng thời gian đó. Kenzie trở về khách sạn vào ban đêm và chuẩn bị đi tắm. Ngay khoảnh khắc cô ấy bước chân vào buồng tắm, hình ảnh trên màn hình camera trong phòng ngủ bắt đầu bị bóp méo đi một chút. Sự biến dạng này tiếp tục cho đến khi Kenzie tắm xong và bước ra ngoài.

Kenzie nhìn vào gương, và khuôn mặt của cô ấy biểu hiện một nỗi khiếp sợ cùng cực. (Camera được lắp đặt tại vị trí không cho phép người xem có thể nhìn vào gương, do đó không có cách nào để biết Kenzie đã nhìn thấy gì.) Cô ấy chạy ra khỏi phòng tắm và cố gắng rời khỏi căn hộ, nhưng cánh cửa không mở.

Những hình ảnh bị bóp méo và nhiễu loạn xuất hiện trên màn hình camera, và một số sinh vật giống thú bò ra khỏi phòng tắm. Kenzie đập cửa và la hét, nhưng không có ai trả lời. Những sinh vật giống thú đó trườn tới gần cô ấy hơn, cùng lúc đó thì sự biến dạng hình ảnh cũng gia tăng thêm. Một trong số những sinh vật gần nhất tấn công Kenzie và camera tắt phụt.




Đoạn phim kết thúc ở đó.

Cơ thể Kenzie Adams được tìm thấy dưới một cây cầu tại một khu vực khác của thị trấn, và xác nạn nhân có dấu hiệu bị động vật ăn. Trước khi tôi xem đoạn phim này, tôi sẽ cho rằng một tên giết người đã vứt cái xác ở đây và lũ chó hoang đã ăn nó, nhưng, uhm, giờ thì tôi đã rõ rồi. Đó chính là cái thứ đáng sợ mà chúng tôi đang phải đương đầu, và tôi hy vọng các anh có thể giúp chúng tôi.

Ngày thứ bảy – The Ricochet Boys

The Ricochet Boys là một nhóm nhạc punk rock địa phương. Sau khi tìm hiểu thêm một chút, tôi biết rằng đó là một ban nhạc bốn người: Brad Harraway, Colin Haft, Nate Munoz, và Remi Acker. Hóa ra các buổi diễn của họ thường rất đông khán giả, và tất cả các thành viên trong nhóm, ngoại trừ Remi Acker, đều đã có đĩa được phát hành hay gì đó. Nhóm nhạc đã có một buổi diễn thành công tại một tụ điểm, vốn là một tầng hầm nằm cách nhà trọ một vài con phố, và họ quyết định tổ chức một bữa tiệc nhỏ ngay tại nhà trọ này. Những người tham gia gồm có bốn thành viên của ban nhạc, ba cô gái đã tới xem buổi diễn, và một người bạn chung của họ, James Morgan. Những người bạn của các nạn nhân này nói rằng James luôn luôn đi theo ban nhạc với một chiếc camera trên tay, trong một nỗ lực nhằm thực hiện một bộ phim tài liệu mô tả lối sống punk rock của họ và nhờ đó mà trở nên nổi tiếng. Cậu ta đã quay lại những sự kiện xảy ra trong Phòng 184 vào đêm thứ bảy.




Mô tả về các sự kiện được quay lại bởi camera của James Morgan.

Hai cô gái đang ngồi trên giường và bắt đầu nói, mặt hướng vào chiếc camera, xen lẫn vào đó là những tiếng cười. Hầu hết các từ họ nói đều không rõ ràng và rất khó nghe, bởi lẫn vào đó là tiếng trò chuyện của những người khác, nhưng các cụm từ như “… anh muốn em làm gì cơ?” và “Anh cũng ở trong ban nhạc đúng không?” có thể được nghe thấy. Có vẻ như James đã bỏ cuộc, thôi không tán tỉnh mấy cô nàng nữa, và lia camera ra xung quanh. Colin và cô gái thứ ba đều đang dựa lưng vào tường nói chuyện, trong khi Nate và Brad thì ở phía bên kia phòng, tham gia vào một cuộc trò chuyện ồn ào, sôi nổi. Remi đang ngồi một mình ở bàn làm việc, viết lách gì đó, thi thoảng lại nghịch cây bút trong tay.

James: Này Remi, anh đang làm gì thế? Anh không biết giờ là lúc để vui chơi à?

Remi: Oh. Chào James. (Remi ngay lập tức trừng mắt nhìn vào camera. Những người bạn của các nạn nhân nói rằng Remi vốn không thích James.) Nếu cậu thực sự muốn biết đến thế thì tôi đang tập trung sáng tác một ca khúc mới. Ban nhạc của chúng tôi sẽ chẳng đi tới đâu nếu chúng tôi trở nên tẻ nhạt. Âm nhạc là tất cả những gì tôi đóng góp để các cậu có thể tiệc tùng như thế này đấy.




James: Ok. Dẫu vậy thì, anh thực sự nên uống một ly sau khi cái thùng bia kia được chuyển tới.

Nửa giờ trôi đi mà không có gì bất thường xảy ra. Một người giao hàng đến và chuyển một thùng bia vào trong phòng. Mọi người đều uống bia, ngoại trừ Remi vẫn ngồi tại bàn làm việc. Tại một thời điểm nào đó, James và Colin có một cuộc xung đột ngắn sau khi James cố gắng ve vãn cô gái mà trước đó Colin đã trò chuyện cùng, nhưng mọi chuyện nhanh chóng được giải quyết ổn thỏa. Bữa tiệc tiếp tục kéo dài thêm một lúc, rồi Brad lên tiếng.

Brad: Mọi người. Mọi người. Nghe này mọi người, tới đây đi. James, qua đây. Dừng cái trò gạ gẫm mấy em đó lại đi, họ biết thừa là cậu không phải là thành viên ban nhạc rồi. Hướng camera về đằng này nào bồ tèo… Thế này nhé, cũng sắp tới Halloween rồi, và tôi chắc chắn rằng chúng ta sẽ không thể tụ tập cùng nhau trong cái ngày đó được, vì vậy tôi có một câu chuyện ma ngắn muốn kể bây giờ. Remi! Cậu sẽ qua đằng này để nghe chuyện chứ?

(James lia camera về phía Remi.)

Remi: Tôi có thể nghe thấy rõ ngay tại đây rồi.




Brad: Uhm, cứ làm thế nào mà cậu thấy thoải mái nhất ấy. Các quý cô đã sẵn sàng để sợ hãi chưa?

(Các cô gái rú lên, thể hiện một nỗi sợ hãi giả tạo, và James quay camera hướng trở lại nhóm người, giờ đã thành một vòng tròn tập trung ở giữa phòng ngủ.)

Brad: Được rồi, giờ là câu chuyện về một người đàn ông đã rình mò khu phố này nhằm tìm những cô gái xinh đẹp để giết hại!

(Mười phút tiếp theo trôi qua trong khi Brad kể lại câu chuyện bằng cái giọng phô trương hết sức. Một tiếng nổ lớn vang lên từ phòng tắm làm cho các cô gái hét lên và James quay camera về phía cánh cửa phòng tắm.)

Colin: Cái quái gì thế?

Brad: Remi, là cậu đúng không?

Remi: Tôi ư? Tôi ngồi ở đây nãy giờ. Nếu có bất cứ điều gì khác thường xảy ra thì tôi chắc chắn đó là một phần trong cái câu chuyện ngớ ngẩn của cậu.




James: Không thể nào. Không ai di chuyển trong suốt khoảng thời gian vừa rồi, trừ khi Brad đã bí mật cho ai khác lẻn vào trong phòng.

Colin: Tôi đoán là tôi sẽ đi kiểm tra, nếu không có ai ở đây định làm điều đó.

(Camera hướng trở lại vào Colin. Lúc này, có một cô gái trẻ đang đứng sau lưng cậu ta.)

James: Colin, quay lại-

(Màn hình camera bị nhiễu và đoạn phim ngừng giữa chừng. Khi màn hình bình thường trở lại, James lúc này ở trong phòng tắm với Remi, Brad, và hai trong số ba cô gái.)

Brad: Cái thứ đó là cái quái gì vậy? Colin đâu rồi?

Cô gái thứ nhất: Cả Melissa cũng biến mất nữa!




James: Cậu không nhìn thấy sao? Con nhóc đó đã xẻ cậu ta làm đôi!

Remi: Cậu nói cái gì vậy? Không đời nào một con nhóc có thể xẻ Colin ra làm đôi.

James: Tôi đã đứng đối diện với cậu ấy! Tôi đã thấy những gì con nhóc đó làm. Tôi nghĩ là nó cũng bắt được Melissa rồi.

Remi: Hoặc là cô ấy chỉ tự ý bỏ về mà thôi.

(Một thứ gì đó đập mạnh vào cánh cửa, khiến tất cả mọi người hoảng loạn và hai cô gái bắt đầu la hét một lần nữa. Màn hình camera dần tối đen trong giây lát, và khi nó có hình trở lại, một sinh vật giống một cái bóng mờ đang ở ngay giữa hai cô gái)




James: (Âm thanh chỉ vừa đủ nghe rõ, bị lẫn với tiểng rè) Oh fuck, oh fuck! Chạạạạy!

(Cả nhóm chạy vụt ra khỏi phòng tắm, chỉ để thấy đứa bé gái đã đứng chặn ở đó từ trước. Hình ảnh của nó chớp tắt, lập lòe vài lần trước khi màn hình camera bị nhiễu hoàn toàn)

Đoạn phim trong camera kết thúc ở đó.

Lũ trẻ tội nghiệp, chúng tôi đã tìm thấy phần lớn thi thể của chúng rải rác khắp khu vực. Các vết thương tương tự như trên cơ thể những nạn nhân trước đó. Thật kinh khủng là chuyện thế này có thể xảy ra cho một nhóm người đông tới vậy.

Ngày thứ tám – Cai Yu

Tôi sợ là chúng ta không có chút thông tin gì về cái gã Cai Yu này. Không có hồ sơ, không có gia đình, rất ít thông tin trong quá khứ. Chết tiệt, chúng tôi thậm chí còn không thể lần ra nơi anh ta làm việc nữa. Nhân viên nhà trọ nói rằng hầu như anh ta chẳng nói chuyện với ai cả. Chúng tôi cũng phát hiện ra rằng trong vài tuần qua, mỗi đêm anh ta lại nghỉ tại một khách sạn hoặc một nhà trọ khác nhau. Thứ duy nhất liên quan tới anh ta mà chúng tôi tìm được là chiếc cặp khóa này. Nó khá là chắc chắn, chúng tôi không thể mở ra được. Tôi đoán là chúng tôi sẽ chuyển nó cho các anh phải không?




Chiếc cặp đã được mở ra vài ngày sau đó. Nội dung bên trong không được chia sẻ với bất cứ ai bên ngoài Tổ chức 440.

Dựa trên các tài liệu phục hồi lại được, Cai Yu có mặt ở Detroit để tham gia vào một cuộc đàm phán. Cuộc đàm phán được tổ chức nhằm giúp người Trung Quốc thiết lập một cơ sở nghiên cứu các hiện tượng dị thường ngay tại thành phố này. Bây giờ chúng ta đã nắm được thông tin, một cuộc tấn công / đột kích đang được lên kế hoạch để phản ứng với chuyện này. Tổ chức Trung Quốc đó không được phép xâm nhập vào Detroit.

Ngày thứ chín – Neil Francis

Neil Francis là một thám tử tư được thuê bởi anh trai của William Greene. Khi gia đình Greene không thấy xuất hiện như đã hẹn, Myles Greene bắt đầu lo lắng và cử Neil đến kiểm tra địa điểm cuối cùng mà ông ấy biết rằng họ đã ở lại: Phòng 184.

Những gì chúng tôi biết về cuộc chạm trán của Neil tại căn nhà trọ, là từ một chiếc máy ghi âm anh ta luôn giữ bên mình để ghi lại những suy nghĩ hoặc các cuộc phỏng vấn của anh ta với những người khác.




Bản ghi chép lại đoạn ghi âm trong máy của Neil Francis.

Tôi đã đến Detroit và tìm thấy căn nhà trọ. Tôi thấy thật ngạc nhiên khi gia đình Greene lại quyết định ở tại một nơi như thế này. Tôi biết Myles có hàng đống tiền, và tôi đã nghĩ là em trai của anh ta cũng không phải là một kẻ kém cỏi khi bàn đến chuyện tiền bạc. Dẫu vậy, đôi khi đơn giản chỉ là bạn không thể bỏ qua một chỗ với cái giá rẻ như thế này được.

Thật may là tôi đã thành công trong việc đăng ký trọ tại chính căn phòng mà gia đình Greenes đã từng ở. Tôi bắt đầu lục soát căn phòng, nhưng cho đến giờ vẫn chưa có bằng chứng nào cho biết chuyện gì đã xảy ra với họ hoặc họ đã đi đâu. Tôi cũng đã hỏi các nhân viên một vài câu hỏi. Họ nhớ là gia đình Greene đã ở đây, nhưng nói rằng gia đình đó đã trả phòng và rời đi vào ngày hôm sau. Myles sẽ tới gặp tôi ở đây vào ngày mai, trong thời gian đó, tôi có thể hỏi những người xung quanh thêm một chút và lục soát căn phòng kỹ lưỡng hơn nữa.




Giờ là ban đêm, tôi đã dành hầu hết thời gian trong ngày hỏi các nhân viên và tìm kiếm trong căn phòng. Không ai nhìn thấy gia đình Greene rời đi, không có ai nhìn thấy họ trả phòng. Rõ ràng là tiền và chìa khóa phòng được để lại trên chiếc bàn cạnh giường, và nhân viên phục vụ đã đem chúng tới quầy lễ tân. Một hành vi hết sức kỳ lạ. Ngoài ra, tôi đã lục soát căn phòng và phát hiện ra một số camera quay trộm kém chất lượng. Ai đó ở đây là một tên đồi bại. Tôi sẽ hỏi về đám camera đó vào ngày mai, khi Myles có mặt ở đây để trợ giúp. Hy vọng rằng chúng được bật lên và ghi hình cái đêm mà gia đình Greene đã ở trọ tại đây. Tôi cũng đoán giờ là lúc thích hợp để chợp mắt một lát.

(Thì thầm) Bây giờ là khoảng hai giờ sáng gì đó. Một tiếng đập mạnh hoặc một tiếng nổ lớn đã đánh thức tôi dậy. Nó phát ra từ phòng tắm hoặc căn phòng kế bên. (Tiếng đập mạnh) Phòng tắm. Chắc chắn là từ phòng tắm.

(Tiếng lách cách vang lên khi chiếc máy ghi âm được đặt xuống, chế độ ghi âm vẫn được bật. Giọng nói của Neil có thể được nghe thấy từ khoảng cách xa.) Xin chào? Ai ở trong đó? Terry. Cháu là Terry đúng không? Xem này, bác Myles của cháu đã cử chú tới đây đó nhóc. Chúa ơi, trông cháu xanh xao quá. Quay trở lại phòng ngủ nào, chú có một vài bộ quần áo dự phòng mà cháu có thể mặc vào cho ấm người.




(Có thêm nhiều tiếng ồn xuất hiện khi Neil nhấc máy ghi âm lên. Từ thời điểm này, tiếng rè nhỏ và thấp liên tục vang lên, xen lẫn vào.) Tôi tìm thấy Terry trong phòng tắm. Nó làm tôi hơi hoảng một chút bởi nó đứng trong góc phòng. Thằng bé trông nhợt nhạt và có vẻ hơi ốm, nhưng nó giống hệt với đứa trẻ trong các bức ảnh mà Myles đã đưa cho tôi. Nó cũng chưa nói một từ nào cả, tôi đoán là thằng bé bị tổn thương tâm lý hoặc một cái gì đó tương tự. Tôi sẽ gọi Myles ngay bây giờ để anh ấy có thể tới đây và giúp đứa bé.

(Máy ghi âm được đặt xuống một lần nữa.) Myles, tôi tìm thấy Terry rồi. Đúng, bây giờ nó đang ngồi trên giường. Không, tôi vẫn chưa tìm thấy những người khác. Tôi bị đánh thức bởi một tiếng ồn lớn và Terry thì ở trong phòng tắm của tôi. Tôi có một vài đầu mối nhỏ tiềm năng khác, nhưng cho tới giờ thì điều này chắc chắn là phát hiện tốt nhất của chúng ta. Tuy nhiên, thằng bé không nói gì cả, tôi nghĩ rằng có thể nó hoảng sợ hoặc lo lắng hay sao đó. Nếu anh có thể tới đây sớm thì thật tốt. Bảy tiếng ư? Không, ổn mà. Anh không cần phải vội vàng đến thế nếu anh không muốn. Tôi không hề ngại việc trông chừng thằng nhỏ chút nào đâu. (Có một sự gia tăng đột ngột của tiếng tĩnh điện, sau đó vang lên một tiếng đập lớn) Chúa ơi! Lơ lửng, thằng bé đang lơ lửng! Chúa ơi-




Đoạn ghi âm kết thúc ở đó.

Cơ thể của Neil vẫn chưa được tìm thấy. Thực ra chúng tôi tìm thấy chiếc máy ghi âm này cùng với một nạn nhân khác, Myles Greene.

Ngày thứ mười – Myles Greene

Như tôi đã nói ở trên, Myles đã cử người tới căn nhà trọ kiểm tra trước mọi thứ, trong lúc anh ta tự mình lái xe tới. Kế hoạch là hai người bọn họ sẽ gặp vào ngày thứ mười và cùng nhau tìm kiếm các đầu mối, tuy nhiên mọi việc lại không diễn ra như vậy. Trên cơ thể của Myles, chúng tôi tìm thấy máy ghi âm của Neil, cùng với rất nhiều ghi chép được Myles nắm chặt trong tay. Nhìn sơ qua có thể biết là Myles đã bắt đầu cuộc điều tra của riêng mình khi anh ta tới đây, và đã trả giá giống với điều đã xảy ra với các nạn nhân trong các đêm trước đó.




Bản sao lại các ghi chép của Myles Greene.

Không thể tin được. Tôi vội vàng tới đây sau khi cuộc điện thoại giữa Neil và tôi bị ngắt đột ngột, và giờ thì cả Neil và Terry đều mất tích. Liệu có phải Neil đã bắt cóc Terry? Phải chăng anh ta định moi tiền của tôi bằng cách bắt cóc Terry? Tôi không biết nữa. Có thể một hoặc hai nhân viên nhà trọ đã thấy Neil rời đi cùng với Terry.

Không ai trong số các nhân viên nhìn thấy Neil ngày hôm nay. Hơn thế, họ còn tỏ thái độ khó chịu khi tôi đặt các câu hỏi. Có lẽ Neil đã gây áp lực lên một vài người trong số họ ngày hôm qua, và khiến họ có ác cảm với những người hỏi quá nhiều. Không biết phải làm gì hơn, nên tôi sẽ lục soát căn phòng như Neil đã làm. Có lẽ tôi sẽ biết được anh ta hoặc William đang ở đâu.

Tôi đã dành cả ngày tìm kiếm và không thu được gì. Không vết máu, không có những điều bí mật, chẳng có gì cả. Tôi cảm thấy chản nản và tức giận. Tôi cần phải tìm thấy họ. Tôi sẽ đi ngủ và hy vọng rằng sẽ tìm được một điều gì đó vào ngày mai.




Giờ là nửa đêm, tôi đang bị nhốt trong phòng tắm, trốn trong bồn tắm với cây bút của tôi và các tờ ghi chú. Tôi đang gặp nguy hiểm khủng khiếp và tôi không nghĩ rằng mình sẽ sống sót qua đêm nay. Đây có thể là những gì đã xảy ra với Neil và em trai của tôi, và tôi phải chắc chắn rằng có một vài bằng chứng được để lại nhằm giúp các nhân viên có thể tìm thấy.

Tôi bị đánh thức bởi tiếng ồn lớn, giống như những gì đã xảy ra với Neil vậy. Sau khi tôi thoát khỏi trạng thái lơ mơ mới ngủ dậy, và phán đoán dựa trên chuyện đã xảy tới với Neil, tôi xông vào nhà vệ sinh với hy vọng sẽ tìm thấy Terry hoặc một thành viên khác của gia đình William. Phòng tắm trống không và tôi trở lại giường. Trước khi ngủ, tôi nghe thấy cái tiếng kêu với âm vực cao kỳ lạ đó. Giống kiểu âm thanh phát ra từ một con chó kết hợp với tiếng nước chảy ồng ộc. Tôi nhìn quanh và thấy những sinh vật giống với những cái bóng đang trườn bò. Chúng có ngoại hình rất giống với thú vật, nhưng tôi biết ngay rằng chúng không phải là những con chó hoang, hay những loài động vật thông thường.




Có ba “con” trong số chúng. Tất cả đều ngồi ở xa, trên chiếc bàn phía bên kia căn phòng, nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi nhớ là mình đã thấy kinh khiếp như thế nào khi nhìn vào ba cặp mắt sáng rực đó. Tôi nhìn chằm chằm vào chúng một lúc, và chúng cũng nhìn lại. Tôi chắc rằng sinh vật ở giữa thậm chí còn mỉm cười với tôi. Ngay khi tôi di chuyển một chút thì tất cả bọn chúng đều nhanh chóng cong người lên, như thể chúng chuẩn bị xông vào tôi. Tôi dừng việc di chuyển, và chúng trở lại vị trí ban đầu. Tôi nhớ là mình đã ngồi yên như vậy trong khoảng năm phút, trước khi tôi cuối cùng quyết định sẽ thử bỏ chạy thêm một lần nữa.

Tôi nhảy ra khỏi giường và chạy nhanh về phía cửa. Tôi nghe thấy tiếng những sinh vật đó kêu lên và lao về phía tôi. Cửa không mở được, và trong cơn hoảng loạn , tôi vô tình bật tất cả các ngọn đèn lên. Tôi nhắm mắt lại và cuộn tròn trong tư thế giống như một bào thai, sẵn sàng để lũ quái tấn công tôi. Một phút trôi qua và tôi vẫn còn sống, vì vậy tôi mở mắt ra. Tôi đang ở trong căn phòng một mình.




Tôi đứng dậy và cố gắng quay trở lại giường, nhưng đôi chân của tôi không di chuyển. Có cảm giác như một cái gì đó đã túm lấy bàn chân tôi. Tôi nhìn xuống và thấy rằng cái bóng của tôi không còn là của tôi nữa. Đó là một cái bóng dài kỳ lạ đang bám chặt lấy bàn chân tôi và đôi bàn tay của nó từ từ di chuyển lên phía trên, hướng về phía chân tôi. Tôi nhìn xung quanh một lần nữa, và thứ duy nhất trong tầm tay của tôi là cái công tắc đèn, vì vậy tôi lại một lần nữa bấm vào nó, và tôi cảm thấy áp lực xung quanh đôi chân và bàn chân tôi biến mất. Tôi đoán là việc một cái bóng cần tới ánh sáng để duy trì một cơ thể hữu hình thì cũng là hợp lý thôi.

Tôi kiểm tra cửa một lần nữa, chỉ để biết chắc rằng tôi đã bị mắc kẹt ở đây. Cánh cửa không nhúc nhích, và tôi biết tôi không thể ngủ tiếp được nữa. Đó cũng là thời điểm mà tôi bắt đầu ráp nối các mảnh suy luận rời rạc của tôi lại. Những sinh vật, những cái bóng đó, chúng là lý do khiến William và Neil biến mất. Những sinh vật thuộc thế giới khác đang ở trong phòng trọ của tôi. Kỳ dị, thậm chí có thể hơi vô lý, nhưng đó là thực tế mà tôi đang phải đối mặt.




Tôi tin rằng một giờ hoặc lâu hơn đã trôi qua, trước khi bất cứ điều gì khác lại xảy ra tiếp. Tôi đã dành khoảng thời gian đó ngồi tại bàn làm việc, cố gắng xâu chuỗi những gì tôi vừa nhìn thấy lại với nhau. Nếu ghi chép của tôi bộc lộ sự bình tĩnh vào thời điểm này, đơn giản chỉ là tôi đã có thời gian để chấp nhận chuyện này và chấp nhận số phận của tôi. Suy nghĩ của tôi bị phá vỡ khi một tiếng đập lớn vang lên sau lưng tôi. Tôi quay lại và thấy một hình bóng mờ ảo đang nhìn chằm chằm vào tôi như những con vật mà tôi đã nhắc đến trước đó. Sinh vật này vừa giống, lại vừa không giống một cái bóng. Không có đặc điểm hình dạng rõ ràng, ngoại trừ đôi mắt. Tôi có thể dễ dàng chỉ ra vị trí đôi mắt của nó.

Một khoảng thời gian ngắn đã trôi qua trong khi tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nó, và sau đó cái bóng nhợt nhạt trở nên mờ ảo tới mức mà tôi nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy hai bản sao riêng biệt của nó. Sau đó, một tiếng đập lớn vang lên và sinh vật đó bước một bước về phía tôi, hình dạng vô cùng sắc nét, rõ ràng. Đó cũng là lúc tôi nắm lấy đống giấy cùng cây bút của tôi, và tự nhốt mình trong phòng tắm.




Tôi ước là tôi có thể nói rằng mình đã được an toàn tại đây, nhưng Terry thì đang ở trong góc. Được thế thì đã tốt, ngoại trừ việc nó không phải lúc nào cũng là Terry, thỉnh thoảng thằng nhóc lại biến thành một người khác, một đứa bé gái mà tôi cho là người nó bao phủ đầy máu. Thậm chí như vậy cũng chưa phải là quá tệ, nếu như con bé đó không khiến mặt nó biến dạng và làm miệng nó mở rộng ra tới mức không tưởng, và khi nó nghĩ là tôi không nhìn nó thì nó tại bước tới gần hơn. Giờ thì con bé chỉ cách bồn tắm một hoặc hai bước chân, chắc chắn là trong phạm vi với tới của cánh tay nó. Ai đó làm ơn hãy tìm thấy những ghi chép này và hãy khóa căn phòng này lại. Sẽ vô cùng nguy hiểm khi ngủ tại Phòng 184.

Các ghi chép kết thúc ở đó.

Như tôi nói trước đó, chúng tôi đã tìm thấy cơ thể của Myles. Anh chàng tội nghiệp. Dù sao như thế này cũng đã là đủ thông tin để đóng cửa nhà trọ hoặc công bố rộng rãi hoặc làm một cái gì đó khác đúng không? Người ta cần phải biết rằng những thứ huyền bí như thế này là có thật. Đó là tất cả các thông tin tôi thu thập được khi nhận vụ này. Chúc các anh may mắn.




Kết thúc cuộc phỏng vấn Gary Nesbit.

Hành động được tiến hành: Gary Nesbit phải bị thủ tiêu ngay lập tức. Những thông tin anh ta biết được và sự lưu tâm của anh ta đối với chuyện này đặt anh ta ở trên mức có thể hối lộ đơn thuần. Hầu hết các cảnh sát khác có thể hối lộ được. Xóa sạch dữ liệu về nạn nhân trong tất cả các hồ sơ và loại bỏ bất kỳ mối quan hệ thân thuộc nào mà họ có thể có. Căn nhà trọ phải bị đóng cửa theo luật của tòa án. Điều này sẽ giúp mọi người tránh xa khỏi Phòng 184 và việc nghiên cứu căn phòng có thể được tiến hành trong bí mật.

Phân tích: Việc nhiều entity có liên quan tới vụ việc dường như cho thấy rằng Phòng 184 là một nexus (tâm điểm, điểm kết nối), nơi thường xuyên xảy ra các hiện tượng dị thường. Có lẽ có một số lượng lớn P-Particles nằm trong khu vực. Cũng có suy đoán rằng đây là tác phẩm của một entity duy nhất, vốn có nhiều hình dạng khác nhau và sở hữu các năng lực của “standard ghost” (“hồn ma thông thường”). Các nghiên cứu sau này sẽ cho biết thêm thông tin.




Tình trạng hồ sơ: Đóng.

—————————————-

Này mọi người, một tuần hoặc lâu hơn đã trôi qua kể từ khi phần đầu được post lên, vì vậy tôi khá là vui mừng khi cuối cùng cũng đã hoàn thành được Hồ sơ số 11. Như mọi khi, tôi để ra hạn mức để hoàn thành và post bài lên, và rồi mấy vụ rắc rối lại xảy ra. Tôi không thực sự giỏi trong việc đối phó với stress, cho nên tôi dành phần lớn thời gian trong tuần qua cố gắng sửa chữa những gì đã xảy ra trong một sự hăng hái đơn thuần. Khoảnh khắc mà tôi biết là mọi vấn đề đã được giải quyết ổn thỏa là khi tôi bắt đầu tiếp tục đánh máy hồ sơ này. Tôi cho rằng mọi con mắt hiện nay đang đổ dồn vào Hồ sơ số 12. Tôi vui lắm. Bây giờ tôi cũng có đủ lý do để không bao giờ ở lại một nhà trọ nữa.

Một điều khác cần lưu ý là về Whittaker *1. Tôi đã có một vài cuộc trò chuyện ngắn với ông ấy, về cơ bản là tôi cố gắng tìm hiểu các quan điểm của ông ta, biết thêm một chút về bản thân ông ta, và sau đó xem liệu tôi có thể tin ông ta được hay không. Tôi không chắc là tôi hoàn toàn tin tưởng ông ấy, nhưng Tattle có vẻ chú ý tới Whittaker, điều đó cũng khiến tôi để tâm tới ông ấy hơn. Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một hình ảnh trong thư mục. Nó đã được đặt ngay sau Hồ sơ số 11, cho nên tôi đoán là Tattle đã để vào đó. Bức hình đây.





Tôi đã trải qua 24 giờ gần như không ngủ chút nào, cho nên… tôi sẽ đọc các comment và tin nhắn của các bạn gửi đến trong suốt một tuần qua, và sau đó thử xem liệu tôi có buồn ngủ hay không. Bảo trọng, Nosleep, chúc các bạn có một ngày tuyệt vời.

-Secrets

10/10/13 Update: Có một đống công việc tiềm năng có liên quan xuất hiện trong thời gian gần đây. Không có nhiều thời gian rảnh rỗi vào lúc này. Sẽ post tiếp các Hồ sơ khi nào tôi có thể.

************************************

*1 Prof_BenTWhittaker: Một account xuất hiện trên Nosleep, nói rằng ông ấy vốn là một giáo sư của Tổ chức 440, do bị cấp trên ép tham gia vào một thí nghiệm mà ông ấy quyết định bỏ việc, chạy trốn khỏi Tổ chức và hiện đang làm việc cho một tổ chức khác tên là Elmgrove.

Tên dịch giả: Binzo

Nguồn: reddit

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *