Case File #3 The Kepler Photographs
Hồ sơ số 3: Những tấm ảnh của Kepler
—————————————-
Hồ sơ: 003-111
Ngày: 12/4/1984
Địa điểm:Constance, Pennsylvania
Đối tượng: Mary Cowan, Alex Kepler
Entity: entity không xác định (sau này được gọi là E-byss)
Dưới đây là bản ghi chép về cuộc thẩm vấn Alex Kepler.
Interrogator (người thẩm vấn) (viết tắt là I nhằm tránh làm cho hồ sơ dài hơn mức cần thiết): Alex Kepler. 24 tuổi. Đã từng sống với Maria Cowan.
Alex: Sống. Tôi sống với cô ấy. Không phải thì quá khứ.
I: Nhưng cô ấy đã biến mất
Alex (lời lẽ và điệu bộ trở nên căng thẳng) Tôi sẽ đi tìm cô ấy.
I: Chúng ta sẽ nói tới chuyện đó sau, Mr.Kepler. Anh có thể vui lòng kể về thời gian đầu khi anh và Ms.Cowan bắt đầu chạm trán với thứ-
Alex: Tên khốn đã bắt cô ấy chứ gì? (Đứng bật dậy, đầy tức giận. Hai Operative (đặc vụ, nhưng là cấp thấp hơn Agent) đi về phía anh ta và anh ta ngồi xuống, thở dài để lấy lại bình tĩnh) Được thôi, thời gian đầu…
Chuyện là thế này, nó không bắt đầu với chúng tôi… không phải ngay từ đầu. Mọi người bắt đầu tự nhiên bị mất tích… hah, “tự nhiên bị mất tích” là một cách nói thú vị. Nó giống như nói rằng bạn xuất hiện để rồi bị mất tích hoặc một kiểu gì đó tương tự *1.
I: Anh đang lảng tránh vấn đề, Mr.Kepler.
Alex: (Ném một cái nhìn khó chịu về phía người thẩm vấn trước khi tiếp tục) Mọi người bắt đầu biến mất. Trẻ con, người lớn, người già, chỉ đơn giản là biến mất vào một ngày nào đó. Những vụ mất tích như thế không được đưa lên bản tin, tôi đoán vậy. Mặc dù thế, chúng tôi không sống ở một thành phố lớn hay bất cứ kiểu gì giống thế, cho nên việc hai mươi, ba mươi người đột ngột mất tích không thể không khiến người ta chú ý.
Tôi cảm thấy xấu hổ khi phải nói rằng hầu hết mọi người trong thị trấn đều ứng phó với chuyện đó với cái thái độ “Chuyện đó không xảy ra với tôi, vì vậy tôi không cần quan tâm” Miễn là đứa trẻ hoặc người yêu của họ không bị mất tích, họ chỉ việc tiếp tục sống như bình thường, và tôi thì cũng cư xử đúng y như họ vậy. Tôi chỉ muốn làm cái công việc buồn tẻ chết tiệt của tôi, được sống cùng cô bạn gái tuyệt vời của tôi, có lẽ là đôi khi cùng cô ấy đi chơi hoặc làm điều gì đó có ý nghĩa với cuộc đời mình. (Alex ngồi thụp xuống ghế của mình trong vài phút. Anh ta không động đậy hoặc nói bất cứ điều gì)
I: Mr. Kepler. Alex, chúng tôi cần anh tiếp tục câu chuyện của mình.
Alex: (thở dài, dụi mắt bằng cả hai tay, anh ta ngồi thẳng dậy để tiếp tục) Vâng. Có năm người chúng tôi đúng không nhỉ? Nhóm bạn của tôi. Bao gồm có Darren, Lyssa, Oliver, Mary, và tôi. Chúng tôi đều là bạn thân thời phổ thông và vẫn chưa chuyển đi khỏi thị trấn, chỉ năm người chúng tôi cùng làm việc, đi chơi, sinh sống tại nơi này. Nó thực sự giống như thể chúng tôi vẫn còn đang học trung học vậy. Tất cả chúng tôi đều làm việc từ sáng đến chiều, và sau đó thì gặp nhau tại một trong những địa điểm ưa thích của chúng tôi rồi đi chơi tới cuối ngày. Mọi việc đều rất tốt đẹp, nghe có vẻ ngây thơ theo một cách nào đó, nhưng vẫn là tốt đẹp.
Đó là vào một trong những buổi tối vui vẻ như thế và rồi cái chuyện vớ vẩn đó bắt đầu. Năm người chúng tôi ở chỗ Darren, chúng tôi uống rượu và xem phim kinh dị. Darren vừa mới chia tay với ả bạn gái xấu tính của cậu ta, và chúng tôi tổ chức một buổi ăn mừng. Dù sao, tôi nhớ là đã liếc qua và thấy Lyssa cứ nhìn chằm chằm vào bức ảnh đó. Nó giống như một trong những tấm ảnh chui ra khỏi đáy của máy ảnh ngay sau khi chụp hình, tôi không thực sự nhớ kiểu máy ảnh đó được gọi là gì. [Secrets: Khá chắc là cái máy đó được gọi là máy ảnh Polaroid. Nhưng cũng có thể không phải] Uhm, cô ấy chỉ nhìn chằm chằm vào bức ảnh đó một cách vô cùng chăm chú. Tôi đang cảm thấy phấn khích, cho nên tôi đã làm mặt hề hướng về phía Lyssa nhằm trêu chọc cô ấy. Lyssa không ngước mắt lên khỏi tấm ảnh, và một phút hoặc lâu hơn đã trôi qua nên cuối cùng tôi tới và nói với cô ấy.
“Này Lys, cậu có cái gì thế?” Tôi nhớ cô ấy nhảy dựng lên một chút khi tôi nói vậy. Cô ấy là một cô gái rụt rè, nhỏ bé luôn tỏ ra nghiêm trọng với mọi chuyện cho nên tôi thấy việc cô ấy nhảy dựng lên như thế thực sự rất là hài hước.
“Heh, ha, thực sự là không có gì đâu, tôi không nghĩ… Này Darren?” Darren quay lưng lại với cái cảnh giết chóc máu me be bét trên màn hình và hướng về phía cô ấy.
“Ừ?”
“Tôi không biết là cậu lại có một cái máy ảnh kỳ lạ như vậy đấy.”
“Tôi không sở hữu một cái máy ảnh Lyssa, cậu biết là tôi ghét việc bị chụp ảnh mà.”
“Ừ.. đó cũng là những gì tôi nghĩ. Uhm, cậu có thể tới xem cái này không?” Darren đứng dậy nhìn vào tấm ảnh. Tôi thấy miệng cậu ấy trễ xuống một chút và trên mặt cậu ta rõ ràng không phải là biểu cảm của một sự bối rối thoáng qua.
“Này anh bạn, nó là cái gì vậy?” Darren nhìn tôi và làm một động tác trông như nhún vai, tôi đoán vậy, và cái vẻ kinh hoàng hoặc bất cứ điều gì tôi đã nhìn thấy ngay lập tức được thay thế bởi vẻ mặt bình thản, không tin vào những chuyện ma quái của cậu ta.
Tấm ảnh chụp Darren, và bản thân cái điều đó cũng là kỳ lạ rồi. Darren ghét việc xuất hiện trong những tấm ảnh. Bất cứ khi nào chúng tôi chụp ảnh nhóm, Darren luôn là người cầm máy. Trở về với cái bức ảnh kia, đó là tấm ảnh chụp Darren đứng ngoài trời tại công viên thị trấn. Cậu ta không đứng quá xa máy ảnh, chỉ vừa đủ để bạn có thể nhìn thấy cậu ấy từ đầu đến chân. Nói chung thì cậu ta là một anh chàng trung bình. Chiều cao trung bình, cơ thể trung bình. Đeo kính, vài sợi tóc rối bù và cái vẻ mặt quen thuộc “Suy tư về những bí mật của vũ trụ mọi lúc mọi nơi khiến ta trông trí tuệ hơn chút ít” của cậu ta được trưng ra.
Tấm ảnh trông khá là bình thường, ngoại trừ thực tế là Darren gần như không bao giờ để người khác chụp hình mình. Ở phía xa trong tấm ảnh là một cái cây, nó khá là lớn và có thể là một cây sồi hoặc cây phong. Khoảng 20 yard *2 phía sau Darren, có một hình dáng thò ra từ phía sau cái cây. Hình dáng đó cũng là Darren. Hơi giống thôi. Nó chắc chắn trông giống Darren ở các đặc điểm chính, nhưng có một số khác biệt nhỏ. Không đeo kính, áo sơ mi dính một vài vết bẩn tối màu, và phần lớn tóc thì bết lại. Nhưng điều thực sự nổi bật là khuôn mặt và bàn tay. Khi nó nghiêng người thò ra từ phía sau cái cây, hai bàn tay của nó đặt lên hai bên thân cây, và rõ ràng là có móng vuốt. Đó không phải là một lỗi máy ảnh, hai bàn tay đó chắc chắn có móng vuốt. Miệng của nó mở ra tạo thành một nụ cười nham hiểm, kiểu như trò chơi khăm lớn nhất từ trước đến nay sắp diễn ra và Darren chính là nạn nhân. Mắt của nó mới là phần tồi tệ nhất. Hoặc tôi nên nói là nó không có mắt. Ở đó chỉ có hai vòng tròn đen kịt. Mặc dù lúc đó tôi đã nghĩ là hai vòng đen đó có thể được vẽ thêm vào đè lên ảnh chính bằng một cây bút dạ, nhưng giờ nghĩ lại thì khoảng cách giữa nó và Darren là khá xa và trông rất thật nên việc vẽ thêm có vẻ không đúng lắm.
Tất cả mọi người đều quan sát tấm ảnh và ngồi yên lặng trong một vài giây.
“Uhm, có vẻ như một người trong số chúng ta thực sự rất giỏi trong việc chơi khăm đấy.” Tôi nhớ là mình đã nói xen vào để phá vỡ sự im lặng. Tất cả chúng tôi sau đó đều coi đó như một trò đùa. Thật ngu ngốc. Hết sức ngu ngốc. Tôi không thể nghĩ ra bất cứ cách nào để người ta có thể chỉnh sửa một trong những bức ảnh đó và thêm một Darren “kì dị” vào phần nền phía sau. Quan trọng nhất là phải có hai bức hình của Darren và chuyện đó thì gần như không thể.
Cuộc sống tiếp tục trong khoảng một tuần sau đó. Tôi đã nghĩ mọi thứ đều bình thường và tất cả đều ổn, nhưng giờ khi nhớ lại, tôi có thể thấy những dấu hiệu. Chết tiệt. Cả nhóm gặp nhau chỉ trừ có Darren. Chúng tôi gọi cho cậu ta, và Darren nói là cậu ấy bị ốm. Cứ thế đến ba lần. Và cậu ta còn bỏ lỡ bữa tối mà không nói với bất cứ ai. Tất cả chúng tôi đều cho rằng Darren hẳn phải ốm rất nặng, vì vậy sau bữa tối, tôi qua nhà cậu ấy để kiểm tra tình hình trong khi những người khác về nhà của tôi và Mary.
Toàn bộ căn nhà tối đen ngoại trừ ánh sáng hắt ra từ phòng ngủ của Darren ở tầng hai. Cánh cửa để mở không khóa, vì vậy tôi nhẹ nhàng lách vào. Như tôi đã dự đoán, tôi tìm thấy cậu ta trong phòng của mình, ngồi ở bàn làm việc. Rải rác trên bàn là một vài bức ảnh giống như tấm ảnh kỳ dị mà chúng tôi thấy tuần trước. Tôi chỉ nhớ là cậu ấy trông cực kỳ u ám, suy sụp. Cậu ta có những quầng thâm rất lớn xung quanh mắt và chắc chắn là không hề tắm rửa gì, có lẽ là cả không ăn uống gì nữa.
“Này anh bạn, có chuyện gì thế?” Tôi nhớ là đã hỏi cậu ấy với cái giọng yếu ớt như thế nào. Tôi thực sự sợ cậu ta, dù cậu ấy là bạn của tôi.
“Chào.” Chỉ một từ duy nhất được thốt ra. Giọng nói trống rỗng của một người đã bị đánh gục hoàn toàn. Chẳng giống với cậu ta chút nào cả.
“Những cái đó là gì vậy? Thêm những tấm ảnh khác ư?”
Tôi bắt đầu liếc qua chúng.
“Ừ. Chúng cứ liên tục xuất hiện xung quanh tôi sau vài tiếng.”
Darren “kì dị” bò tới gần Darren “bình thường” hơn trong mỗi bức hình. Người nó gập lại theo cái tư thế lén lút thường thấy trong truyện tranh. Ở tấm ảnh cuối cùng, nó bước chính xác vào vị trí mà Darren đang đứng cho nên tấm ảnh này chính là một bức hình từ đầu đến chân của Darren “kỳ dị”.
Lúc này thì nó ở đã gần máy ảnh tới mức tôi có thể nhìn thấy nó bệnh hoạn và quái dị đến mức nào. Các vết bẩn trên quần áo là vết máu. Mái tóc thì bị dính bết với máu, tôi nghĩ vậy, còn hộp sọ thì trông giống như nó đã bị nứt toác ở phía sau. Bàn tay chắc chắn có móng vuốt, mặc dù không theo kiểu đáng sợ như tôi đã nghĩ trước đó. Miệng của nó xoắn vặn lại thành một nụ cười nhe răng, hay cũng có thể là một sự giả tạo, nhạo báng. Tôi còn có thể thấy rõ những chiếc răng sắc nhọn và trông giống như răng nanh của thú ăn thịt. Không còn nghi ngờ gì nữa, đôi mắt chỉ là hai cái lỗ đen ngòm. Toàn bộ hình ảnh đó gần như đem lại cho bạn một cảm giác rằng nó đang hả hê với thực tế là nó đã tới được chỗ Darren và thay thế cậu ấy.
Tôi lật tấm ảnh để thấy rằng từ ‘END’ (chết) được viết trên mặt sau của nó.
“Cậu viết cái này hả Darren? “
“Không, nó đã ở đó từ trước.” Tôi nhận thấy tinh thần cậu ấy suy sụp hơn một chút. Darren khóc.
Darren, người tránh biểu lộ cảm xúc và cũng là người suy nghĩ thực tế, lý trí nhất trong số những người bạn của tôi, giờ đây lại đang khóc. Không có lời nói nào được thốt ra. Tôi không nói bất cứ điều gì, tôi chỉ … ôm cậu ta, tôi đoán vậy? Có lẽ ôm động viên là cụm từ thích hợp hơn. Cậu ấy là bạn của tôi, cậu ấy cần tôi và vì thế mà tôi ở đó. Tôi nhớ là đã hỏi Darren xem liệu cậu ta có muốn đến ở chỗ của tôi hay không, nhưng cậu ấy từ chối thẳng thừng. Vì vậy, tôi giúp Darren về giường, nói rằng tôi sẽ ở lại cho đến khi cậu ấy ngủ thiếp đi và sau đó tôi sẽ về nhà của mình.
Cuối cùng thì cậu ta cũng ngủ được còn tôi thì về nhà. Đó lại là một sai lầm khác. Tôi đã phạm phải rất nhiều sai lầm trong thời gian gần đây. Tôi không nói chuyện với những người khác về những gì đã xảy ra. Tôi nói với Darren rằng cậu ấy chắc chắn cảm thấy không được khỏe và tôi sẽ tới chỗ cậu ấy vào ngày hôm sau và ở lại với cậu ta.
Chuyện đó đã không diễn ra. Tôi đã phạm phải sai lầm quá tệ. Chết tiệt, nó thậm chí còn là một tình huống hay lặp lại đến nhàm chán trong các bộ phim kinh dị nhưng một phần trong tôi vẫn không tin vào điều đó. Tất nhiên là khi tôi đã đến nhà Darren thì cậu ấy đã biến mất. Và tất nhiên là căn phòng thì bị xới tung lên, những dấu hiệu của một cuộc vật lộn hiện ra rõ ràng ở bất kỳ chỗ nào tôi để mắt tới. Tôi mất Darren bởi tôi đã từ chối tin rằng cái chuyện tồi tệ đó đang diễn ra xung quanh tôi.
(Tại thời điểm này Mr. Kepler suy sụp hoàn toàn. Mọi nỗ lực nói chuyện với anh ta đều thất bại và anh ấy được đưa trở lại phòng của mình. Cuộc thẩm vấn tiếp tục vào ngày hôm sau)
( còn tiếp )
************************************
*1 Nguyên văn là “turning up missing”, vừa có thể hiểu là đột nhiên mất tích, nhưng “turn up” cũng có nghĩa là xuất hiện.
*2 Yard: thước Anh, một đơn vị đo chiều dài. 1 yard = 0,9144m, 20 yard là khoảng 18,3m.
Tên dịch giả: Binzo
Nguồn: reddit