Thuyền viên trên tuần dương hạm Indianapolis của hải quân Hoa Kỳ xuất hiện với hình dáng không có bất cứ sự thay đổi nào về râu và tóc, vẫn giống hệt như khi chiếc tàu bị đánh chìm hồi năm 1945 trên vùng biển Philippine.
USS Indianapolis (CA-35) là một tàu tuần dương hạng nặng thuộc lớp Portland của Hải quân Hoa Kỳ. Theo Bộ Hải quân Hoa Kỳ, trong chiến dịch Thái Bình Dương thời chiến tranh thế giới thứ Hai, vào ngày 30 tháng 7 năm 1945, không lâu sau khi chuyển giao những bộ phận quan trọng của quả bom nguyên tử đầu tiên sử dụng trong chiến đấu đến căn cứ không quân tại Tinian, chiếc tàu tuần dương trúng phải ngư lôi phóng từ tàu ngầm Nhật I-58. Trên tàu lúc đó có tới 1.196 người và chỉ có 316 người sống sót.
Vào thời điểm đó, Hải quân Hoa Kỳ nhận được tín hiệu cấp cứu của 25 binh lính và sỹ quan khi họ kịp thoát khỏi tàu chiến bằng chiếc thuyền cứu hộ. Tuy nhiên, sau đó các tín hiệu bị ngắt và các đội cứu hộ đã không tìm thấy bất kỳ manh mối gì. Cuối cùng, nhà chức trách phải tuyên bố rằng họ đã bị chôn vùi dưới biển.
Chiến hạm Indianapolis của hải quân Mỹ (Ảnh: Wikipedia)
Tuy nhiên, 46 năm sau, vào một ngày tháng 7 năm 1991, một nhóm tàu đánh cá Philippines đã phát hiện ra thuyền cứu hộ trên Biển Sibis ở phía nam quần đảo Philippines. Mặc dù 25 binh lính và sỹ quan trên chiếc xuồng trông sợ hãi và mệt mỏi, nhưng trông họ vẫn trẻ, khỏe, và dường như không bị già nua theo thời gian.
Thông tin nhanh chóng được gửi về Mỹ, khiến những người liên quan cảm thấy vô cùng sốc. Điều làm cho họ cảm thấy bối rối hơn nữa là việc 25 người được giải cứu nói rằng họ chỉ trôi dạt trên biển một ngày. Bốn mươi sáu năm như một ngày? Tại sao lại có thể như thế?
Nhà thiên văn học, Tiến sĩ “Senmesi” tin rằng họ có thể bị rơi vào một “đường hầm không gian” và trở lại thế giới sau nhiều thập kỷ.
Có tồn tại các đường hầm thời gian dẫn tới các thời không khác (Ảnh minh họa)
Nói về sự biến mất của con tàu, một sự kiện khác nổi tiếng hơn là vào năm 1935. Vào tháng 8 năm đó, con tàu buôn “Axochich” đã tìm thấy một chiếc tàu Mỹ mang tên “Radahama” ở tọa độ 37 độ 57 phút vĩ độ bắc và 51 độ 55 phút kinh độ tây. Trên tàu không có lấy dù chỉ một người.
Khi tàu “Axochich” đến Vương quốc Anh, thuyền trưởng và những thuyền viên của tàu đã rất kinh ngạc khi nghe tin từ thuyền trưởng của tàu “Lexke”, Italia nói rằng họ đã tận mắt nhìn thấy con tàu “Radahama” chìm xuống biển Đại Tây Dương.
Hơn 100 năm trước, có một con tàu đã mất tích vài năm ở Đại Tây Dương. Khi mọi người tìm thấy nó, trên con tàu có ghi tên “Mélily Celeste”. Thuyền cứu hộ và các vật dụng cần thiết khác đều đầy đủ, vàng bạc và những thứ có giá trị trong cabin vẫn còn nguyên vẹn. Thậm chí trên tàu còn sót lại một bữa ăn sáng còn mới nguyên. Tuy nhiên, phi hành đoàn không biết đã đi đâu.
Bây giờ, ngay cả khi chúng ta không được nhìn thấy tận mắt nhưng chúng ta gần như có thể đoán được rằng con tàu đã ở một không gian khác. Bằng cách nào đó, những người phi hành đoàn đã rời khỏi con tàu. Sau đó, con tàu trở lại không gian của chúng ta, nhưng những người thủy thủ vẫn còn ở tại không gian đó.
Vào năm 1950, một người đàn ông khoảng 30 tuổi, ăn mặc theo phong cách từ cuối thế kỉ 19 đột ngột xuất hiện giữa đường phố tại Quảng trường Thời đại ở New York. Điều này đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người dân hiếu kỳ. Các nhân chứng cho hay, người đàn ông đó giật mình, và một vài phút sau đã gặp tai nạn ô tô dẫn đến tử vong.
Khi khám nghiệm tử thi, người ta phát hiện: tấm thẻ đồng mang tên quán rượu lạ, 70 USD tiền cũ; tấm danh thiếp mang tên Rudolph Fentz có địa chỉ tại đại lộ số 6 (Fifth Avenue); một lá thư được viết từ tháng 6/1876.
Rudolph Fentz xuất hiện tại Quảng trường Thời đại ở New York năm 1950 dù sinh sống ở thế kỉ 18. (Ảnh: science-rumors.com)
Căn cứ vào đó, cảnh sát tìm ra con dấu của Rudolph Fentz, hiện đang sống tại Florida, Mỹ. Bà từng nghe chồng mình kể rằng, cha chồng đã mất tích một cách bí ẩn vào năm 1876, khi đó mới 29 tuổi.
Các nhà khoa học cho rằng chúng là biểu hiện cho thấy sự tồn tại của các chiều không thời gian khác – thứ mà nền khoa học hiện đại ngày nay chưa thể nhìn thấy, sờ thấy. Nó liên thông với chiều không thời gian của chúng ta theo một cách nào đó. Thỉnh thoảng khi nó mở ra một lần, sẽ có hiện tượng mất tích; mở thêm một lần nữa, người mất tích tái hiện.
Nền khoa học thực chứng ngày nay vốn chỉ dám đụng chạm đến các sự vật hiện tượng nhìn thấy, quan sát được nên sẽ rất khó để khai phá lĩnh vực này. Khi con người không còn cố chấp với những lý thuyết trên sách vở và không còn kiên định với thuyết chủ nghĩa duy vật thì nhiều bí ẩn sẽ không còn là bí ẩn nữa.
Nguồn: Trithucvn/science-rumors.com