“Âm binh mượn đường”, tiếng kêu khóc ré lên khiến người nghe kinh hãi rợn tóc gáy

Hiện tượng “âm binh mượn đường” từng xảy ra tại nhiều nơi ở Trung Quốc, và nhiều nhất là tại Tử Cấm Thành ở Bắc Kinh. Sau 5 giờ chiều ở Tử Cấm Thành thường xuyên có cung nữ, thái giám đi qua đi lại. Thậm chí thỉnh thoảng còn lóe lên tiếng kêu khóc khiến người ta nghe mà kinh hãi đến rợn cả tóc gáy.

Câu chuyện về những âm hồn của cung nữ xuất hiện vào một đêm sấm chớp đùng đùng. (Ảnh qua Internet)

Câu chuyện về những âm hồn của cung nữ xác thực xuất hiện vào một đêm sấm chớp đùng đùng ở Bắc Kinh vào năm 1992.

Khi đó, sự xuất hiện của một nhóm cung nữ trong Tử Cấm Thành, Bắc Kinh đã được nhiều du khách chụp lại. Vì nhiều du khách đã tận mắt chứng kiến ​​sự việc này và có được những bằng chứng xác đáng, do đó các chuyên gia đã đưa ra giải thích khoa học cho vấn đề này, nói rằng: Việc nhìn thấy cung nữ ở Tử Cấm Thành là có căn cứ khoa học, bởi vì tường của Tử Cấm Thành là màu đỏ có chứa Sắt (II, III) oxit, mà sét thì có thể dẫn điện vào vật liệu này.




Nếu tình cờ có cung nữ đi ngang qua vào lúc trời có sấm sét, thì lúc này bức tường của Tử Cấm Thành sẽ có chức năng giống như máy ghi hình. Nếu sau đó sét xuất hiện một lần nữa, thì có thể bóng của người cung nữ được ghi lại sẽ giống như một chương trình chiếu bóng.

Có một người đàn ông làm việc trong Tử Cấm Thành vào đầu những năm 1950. Một lần ông đang đi bộ qua bức tường gần khu trưng bày kho báu của Tử Cấm Thành thì đột nhiên thấy một số người cầm đèn lồng ở đằng xa. Lúc đó ông nghĩ: Thời đại chúng ta đều dùng đèn pin vậy ai còn sử dụng đèn lồng đây, chẳng lẽ là…?

Nhưng lại nghĩ đảng (ĐCSTQ) dạy chúng ta rằng trên thế giới này không có Thần và ma, vậy đây nhất định là do hoa mắt hoặc là hiện tượng tự nhiên gì đó rồi.

Người này muốn bước tới để xem xét, nhưng ông lại không thể bắt kịp nhóm người cầm đèn lồng cung đình kia. Tuy nhiên nhìn xa xa, đúng là những cung nữ mặc trang phục thời nhà Thanh đang cầm đèn cung đình bước đi chỉnh tề, lần này ông kinh hãi ngã quỵ xuống đất không dám đuổi theo nữa, mãi cho đến khi khuất ánh đèn, ông mới lê từng bước trở về nhà bằng con đường khác.




Vào năm 1988, một đoàn làm phim của xưởng phim Bắc Kinh đang quay cảnh ban đêm trong Tử Cấm Thành. Vào lúc 12 giờ, cảnh còn chưa quay xong, các diễn viên đã cảm thấy sợ hãi và muốn rời đi, nhưng đạo diễn không cho phép. Không còn cách nào khác là nén nỗi sợ mà tiếp tục quay.

Nhưng vào lúc này, trên tường bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh một nhóm người trong trang phục cung nữ, thỉnh thoảng còn có tiếng khóc của người phụ nữ nào đó truyền tới. Cả đoàn chứng kiến cảnh này liền chạy bán sống bán chết, đến sáng hôm sau mới quay lại thu dọn đồ đạc.

Bất kể thế nào, hãy nghĩ một chút về những hành lang dài và hẹp trên tường phủ đầy cỏ dại trong Tử Cấm Thành kia. Vào ban đêm nếu đi một mình trong Tử Cấm Thành và đột nhiên nhìn thấy thái giám hay cung nữ tiến về phía mình, thậm chí cho dù không có cơ sở khoa học, cũng khiến người chứng kiến sẽ sợ chết khiếp.

Không những vậy, hiện tại Tử Cấm Thành ở Bắc Kinh không còn cho phép du khách vào bên trong sau 5 giờ chiều nữa.




Có tin đồn rằng ở tỉnh Vân Nam từng xảy ra hiện tượng “âm binh mượn đường” với quy mô lớn sau trận động đất Đường Sơn.

Hiện tượng âm binh mượn đường này thường xảy ra sau khi thiên tai qua đi. Ví dụ, trong trận động đất, nhiều người vì không phản ứng kịp mà bị cướp đi sinh mạng trong chốc lát. Nhiều oan hồn tập hợp lại không muốn rời đi. 

Kết quả quỷ môn quan được mở ra và âm phủ phái âm binh đến nhân gian trấn giữ linh hồn giải về âm phủ. Như vậy những âm binh này liền trở thành âm binh dẫn đường, đây cũng chính là “quỷ sai quỷ tương” (quỷ được sai đi bắt âm hồn mang về âm phủ) mà mọi người thường gọi.

Hiện tượng âm binh mượn đường thường xảy ra sau khi thiên tai qua đi. (Ảnh qua Tintuc)

Từng có một người đến trận động đất Đường Sơn năm 1976 để tham gia cứu hộ kể lại rằng: Khi họ đang trong giờ nghỉ ngơi thì nhận được lệnh từ cấp trên, sai toàn bộ lực lượng phải lập tức lên đường đến vùng thiên tai để cứu viện, do vậy tất cả quân đội và hàng chục xe quân sự đã được điều động. 




Tuy nhiên, khi lái xe đến một nơi chỉ cách khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất một giờ đồng hồ, thì xe của quân đội bỗng nhiên gặp vấn đề. Tất cả các kỹ thuật viên vội vã xuống xe để kiểm tra nhưng không phát hiện ra bất kỳ hỏng hóc nào cả. Lúc đó khoảng 8 giờ tối, đèn pha trước đầu xe của tất cả các xe đều đột ngột tắt. Do đó họ đành theo lệnh của cấp trên đậu tất cả các xe nép vào bên phải đường.

Theo lời nhân viên cứu hộ đó kể lại, đoàn quân một lúc sau lại nhận được mệnh lệnh rằng, tất cả nhân viên cứu hộ lên xe, bất kể nhìn thấy gì trước mắt, đều không được phép nói hoặc làm náo loạn. Cứ như vậy mọi người ngồi trong xe cho đến tận khuya, cuối cùng cũng không biết đã mấy giờ.

Vào thời điểm đó, toàn bộ nhân viên trong quân đội đều ở trong trạng thái nửa thức nửa tỉnh, chợt nghe bên cạnh xe có tiếng vó ngựa ầm ầm truyền đến, đánh thức tất cả mọi người.

Chỉ thấy bên cạnh xe của lực lượng cứu hộ xuất hiện từng chiếc xe ngựa một, mà những chiếc xe ngựa này đều xuất phát từ hướng khu vực thiên tai. Đến khi các thành viên thò đầu ra cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, họ đã bị sốc vì thấy trên mỗi chiếc xe ngựa chở đầy đầu người. Những chiếc xe đó chạy qua chạy lại trong khoảng 30 phút, ước chừng có 200 chiếc.




Khi tất cả xe ngựa đã đi qua, đội cứu nạn cố gắng khởi động lại ô tô, thật thần kỳ, chúng đã hoạt động trở lại. Sau đó quân đội tiếp tục tiến lên phía trước, trên đường đi có người bộ đội vừa nãy dựa theo số đầu người trên xe ngựa, đoán rằng có hơn 200.000 người chết trong trận động đất. Sau này, người ta xác minh rằng thực sự đã có 200.000 người thiệt mạng.

“Âm binh qua đường” trong trận động đất Đường Sơn khẳng định là có thật, hiện tượng này không phải là mê tín phong kiến, mà là một hiện tượng khoa học hiện đại không thể giải thích được. Trận động đất ở Đường Sơn có sức công phá bằng bốn trăm quả bom nguyên tử ở Hiroshima (Nhật Bản), khiến thành phố một triệu dân bị san bằng chỉ trong phút chốc. Đây dường như là một thảm họa không thể lường trước, cũng không cách nào ngăn cản được.

Vì vậy sau thảm họa, các học giả tập hợp lại nguyên nhân của trận động đất đã bị sởn cả gai ốc và lâm vào trạng thái trầm tư. Trong ‘Bản kỷ niệm 30 năm trận động đất Đường Sơn’ đã ghi lại các tình huống khác nhau của những người đối mặt với thảm họa thiên nhiên tại thời điểm đó. 

Bản kỷ niệm này liệt kê lại những sự thật và hiện tượng khó hiểu trước và sau trận động đất, suy ngẫm về con người trong tiến trình hiện đại hóa, làm thế nào để sống hòa hợp với thiên nhiên, trên thế giới này rốt cuộc có Thần Phật, có thiên đường, địa ngục và luân hồi hay không?




Dưới sự nhồi nhét chủ nghĩa vô thần lâu dài của ĐCSTQ, câu trả lời của rất nhiều người Trung Quốc là không. Tuy nhiên, cho dù con người có thừa nhận hay không thừa nhận thì Thần Phật, thiên đường, địa ngục, luân hồi đều tồn tại một cách khách quan. Hơn nữa có rất nhiều ghi chép trong sách cổ và truyền thuyết dân gian hàng nghìn năm của Trung Quốc, ngay cả thời hiện đại cũng có những câu chuyện như vậy.

Trong ký ức của một trong số những người may mắn sống sót sau trận động đất ở Đường Sơn, thì một nhân viên ngân hàng 28 tuổi họ Vương kể lại rằng:

“Lúc đó tôi đang ngủ say, chỉ nghe một tiếng động lớn và cảm thấy một mảnh tấm trần nhà rơi xuống đè vào ngực tôi, tôi vùng vẫy cố gắng kéo cơ thể của mình ra khỏi tấm trần nhà nhưng vô ích, cũng không thể nhúc nhích được, muốn hét lên nhưng dù có dùng bao nhiêu sức lực đi chăng nữa cũng không thể hét ra tiếng.”

“Lúc này, trong mông lung tôi tiến vào một thế giới khác, bỗng nhiên nhìn thấy trước mắt xuất hiện một người đàn ông mặc áo choàng dài khập khiễng bước tới trước mặt tôi. Mặc dù người đó cách tôi rất gần nhưng tôi lại không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt ông ấy.”




“Sau đó ông ấy đưa tôi tiến vào một hố đen sâu hun hút, trước mắt tôi tối đen như mực, chỉ cảm thấy thân thể mình đi theo ông một cách không tự chủ. Khi đi đến cuối hố đen, tôi mới phát hiện ra trước mặt tôi là một cung điện nguy nga dưới lòng đất.”

“Người đàn ông đi vào trong điện thông báo, được một lúc thì tôi nghe thấy bên trong có người nói: “Trong sổ sinh tử không có tên anh ta, hãy để anh ta về đi!”


“Lúc này, tôi mở mắt ra và thấy mình nằm trên giường bệnh từ lúc nào, các bác sĩ và y tá đang cố gắng cấp cứu cho tôi.” 

Rõ ràng nơi mà nhân viên ngân hàng 28 tuổi họ Vương nhìn thấy là âm tào địa phủ. Sở dĩ anh ta có thể trở lại dương gian từ cõi chết chính là vì anh ta vẫn chưa hết thọ mệnh, không đáng phải chết trong trận động đất này.

Sự việc này chắc chắn là để nói với mọi người rằng “sống chết có số” không phải là lời bịa đặt. Thời gian sinh tử của một người thực sự đã được ấn định từ lâu.

Nguồn: TH – Theo secretchina.com

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *