Theo những gì mà người xưa truyền miệng thì khi bỗng nghe ai đó gọi tên trong đêm thanh vắng, tốt nhất đừng nên trả lời nếu không bạn sẽ gặp cái kết cực khiếp đảm đấy.
Thật ra, tôi cũng như một số nguời, thuộc dạng chỉ tin vào những gì mà khoa học đã chứng minh. Cũng chính vì thế, chuyện ma quỷ chưa bao giờ khiến tôi sợ hãi cho tới khi sự việc ấy xảy ra. Câu chuyện này được kể từ một nguời bạn rất thân, xảy ra trong chính ngôi nhà của nó.
Gia đình của nó đúng kiểu tuy không quá giàu có nhưng hạnh phúc viên mãn, đặc biệt là tình cảm giữa 2 bố con rất khắn khít. Chủ đề của thằng bạn thân luôn là gia đình nhỏ đáng tự hào của nó. Tất nhiên, bản thân nó cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ rời xa bố mẹ, cũng vì tuổi ba mẹ nó không gọi là quá già.
Chiều tàn mùa thu muộn, gió xào xạt xiên qua khe lá vàng rơi, cảnh vật đìu hiu u tĩnh như báo trước một ngày chẳng lành. Vừa đi học về, nó không ngờ đó cũng là lần cuối còn nhìn thấy ba mình. Căn nhà chìm trong không khí nặng nề, tang thương đầy u ám. Mẹ nó khóc cạn nước mắt, tay quệt những vệt dài lăn không ngừng.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Giọng thằng bạn run run, nó vẫn còn chưa tin vào điều nhìn thấy trước mắt. Mẹ nó bỗng nức nở phân trần:
Vừa nãy mẹ ngồi trong bếp thái rau, bố vẫn mạnh khỏe, nằm võng xem tivi, mẹ nghe loáng thoáng có tiếng ai đó gọi tên bố con, ông ấy đáp.
Chắc có lẽ là mấy ông bạn sang trà bánh, thuốc lá nên mẹ lại tiếp tục làm việc… Vậy mà giờ thành ra như vầy!
Mẹ nó cứ đăm chiêu nhìn bố trên chiếc giường phủ một sắc trắng ảm đạm, đôi lần lại ngất đi với nỗi đau quá lớn. Nó đờ đẫn, dường như chưa lý giải nổi sự ra đi kỳ lạ của bố. Sáng nay bố chở nó đi học, nó đòi tối về bố nhất định phải tặng nó chiếc xe đạp để tự đến trường. Cả hai còn vui vẻ móc ngoéo. Chẳng ai ngờ lời hứa ấy nay đã mãi mãi không thể thực hiện.
Hai mẹ con nó suy sụp tinh thần từ dạo ấy. Nhà nó thay vì không khí vui vẻ đầm ấm thì lại thay bằng cái nghẹt thở của khói nhang bàn thờ lạnh lẽo.
Mẹ nó khóc sưng mắt nhiều đêm. Song trước mặt nó bao giờ cũng tỏ ra lạc quan hơn hết. Nhiều hôm qua nhà nó chơi, tôi cảm thấy nghẹn ngào cho họ, cái chết của bố nó quá kì lạ, quá đột ngột như còn uẩn khúc nào đó. Điều gì đã mang một nguời trước đó vài giây còn khỏe mạnh, trả lời nhanh nhẹn, sau đó lại đột quỵ qua đời lạ thường.
Sự việc tưởng chừng chỉ dừng đến đó. Không ngờ một hôm mọi chuyện vẫn lặp lại y cũ. Lần này là mẹ của nó. Như một thói quen thường ngày, mẹ nó mua nhang về thắp lên bàn thờ của bố nó, đang khấn trong miệng thì có tiếng gọi vẳng lại :
Huyền ơi!
Đó là tên mẹ nó. Mẹ nó không nhớ giọng nói này có phải của hàng xóm hay không, nhưng đang thắp nhang dở, nên không đáp lại mà làm nốt.
Lúc khoảng 3 phút sau mẹ nó ra cổng mở cửa, bên ngoài ngoài hàng cây hắt hiu đang đung đưa trước gió thì không có một ai. Mẹ nó không hiểu chuyện gì. Nói thật âm thanh vang vọng mới đây, không thể nào nguời đó bỏ đi khuất dạng cả 1 con đường nhanh vậy được.
Vài ngày sau, mẹ nó hỏi thăm tất cả những hàng xóm xung quanh, ai cũng bảo hôm đó có nguời thấy giấc đó không có ai đứng trước cổng nhà nó cả… Và nhà họ có nhiều nguời thức cũng kể lại rằng không hề nghe thấy tiếng nguời nào gọi mẹ nó…
Đến bây giờ, tôi vẫn còn sợ hãi và hoang mang. Tôi không biết có nên nói cho nó biết rằng :
Tích truyền khi nghe được tiếng gọi tên mình mà lại không biết nó bắt nguồn từ đâu, đừg bao giờ ngu ngốc trả lời! Bởi có thể trả lời đồng nghĩa với việc bạn đồng ý đi theo nó!
Tôi cảm thấy may mắn vì lúc đó mẹ của nó không kịp trả lời. Không chỉ riêng tôi, ngay chính các bạn cũng nên cảnh giác vì thật sự chúng ta chẳng thể nào hiểu hết thế giới tâm linh. Và câu hỏi về
Tiếng gọi bố của bạn tôi xuất phát từ đâu?
Vì sao ông lại ra đi đột ngột sau khi trả lời?
… vẫn khiến tôi không khỏi rùng mình.
Nguồn: Tamlinh