Thức dậy giữa đêm, nếu có gặp ai đó hãy chắc rằng những gì bạn thấy là thật, đừng để rơi vào tình huống lạnh sống lưng như câu chuyện của anh chàng dưới đây. Một đêm nọ, theo thói quen tôi thường tỉnh dậy để đi “xả nước” và đi uống nước, hơi ngớ ngẩn nhưng nó như luật bất thành văn không bỏ được. Thế nhưng, đêm nay lại rất lạ, tôi cảm giác có gì đó rờn rợn, thứ mà tôi chưa từng trải nghiệm mỗi khi ở nhà.
Sao thế nhỉ?
Có phải do mình xem quá nhiều phim kinh dị nên tự lung tung đầu óc lên không?
Tôi tự hỏi như một cách đối thoại nội tâm. Dù sao thì cũng nên “giải quyết” thói quen xong rồi tính tiếp.
Tôi giật mình đến suýt để rơi bình nước thủy tinh đang cầm trên tay. Bởi cánh tủ lạnh vừa đóng lại thì bố lại lù lù xuất hiện không âm thanh, tiếng động.
Ôi! Bố làm con suýt văng tim ra khỏi mồm rồi đây này!
Sao bố lại đi êm đến không nghe tiếng thế ạ?
Lại định hù dọa gì con đúng không?
Sau cả loạt câu hỏi như trấn an bản thân, bố vẫn chẳng nói năng gì. Tôi rót cho ông ấy cốc nước vì đoán chắc cũng xuống bếp cùng một lý do. Nhưng có điều gì ở bố rất lạ, cảm giác gần gũi dường như biến mất nhường chỗ cho một thứ gì đó kì dị rất khó giải thích.
Bố làm sao thế ạ?
Lại trầm tư điều gì ạ? Con thấy sắc mặt bố không tốt lắm.
Bố uống nước đi rồi nhanh ngủ lại nhé! Con lên phòng trước đây!
Và một lần nữa, tôi chẳng nhận được câu trả lời nào. Bố đi ngang qua trước mặt tôi như thể không thấy hay nghe gì, giống kiểu bị mộng du hay sao ấy. Trái với suy nghĩ bố sẽ quay lại phòng ngủ thì ông lại bước ra phía cửa chính.
Tôi chạy vụt ra và nhìn qua cửa sổ thì thấy ông ngồi sụp dưới cái cây trước nhà, đặt tay lên gối và nhìn chằm chằm vào đêm đen. Bố thật sự rất lạ, như đó không phải chính ông ấy vậy. Tôi quyết định đi vào phòng mẹ và giục bà dậy xem điều quái lạ đang diễn ra với bố. Tuy nhiên, tôi lại nhận được một cái kết sởn gai ốc hơn.
Ý con là sao?
Bà thức dậy và hỏi ngược lại tôi với gương khá mệt mỏi. Tôi chạy ra hướng cửa sổ dõi ra cái cây trước nhà và bảo:
Bố đang ngồi dưới gốc cây đây này!
Tôi chỉ về hướng ống ấy và dường như chưa có một sự dịch chuyển nào khỏi cái cây lẫn tư thế ngồi kì dị. Mẹ lại biến sắc, bà kéo cái chăn ra và ngay đó bên cạnh mẹ tôi là bố tôi, nằm ngủ rất say như tôi chưa từng thấy ông ban nãy.
Điều gì xảy ra thế này chẳng lẽ tôi hoa mắt?
Hoang mang với chính những gì mình nhìn thấy, tôi nhìn lại cái cây hắt hiu dưới cái sân trước nhà để xác nhận lại. Nhưng tim tôi như ngừng đập khi nhận ra lúc này người đàn ông đó đã đứng đó, nhìn tôi và nở nụ cười đáng sợ. Khuôn miệng, ánh mắt ông ta như bộ phim kinh dị True or Dare tôi xem tuần trước.
Khoảnh khắc ấy tôi như một pho tượng, đứng chết chân và nhận ra bản thân đã nói chuyện với một thứ gì đó không thuộc cõi sống này!
Nguồn: Tamlinh