Câu chuyện bắt đầu:
Thật trùng hợp khi năm nay ngày khai giảng 5/9 lại trùng với ngày 15/7 âm lịch, và hôm nay cũng là trăng đạt độ tròn 99,69% trong một năm nhuận tính theo âm lịch 19 năm mới có 1 lần. Đỡ gỡ lại, bài viết này lên lúc giờ con Heo, tức là giờ Hoàng đạo, đẹp, lành trong ngày.
Chính vì lí do trên, Tôi xin giới thiệu bài viết về những con ma trong trường học ở Sài Gòn. Xin lưu ý là những chi tiết về trường học nào sẽ được thay đổi mạnh, mất công lại ảnh hưởng tới danh tiếng của trường đó cũng như làm lo lắng các thế hệ học sinh hiện tại và sau này.
Dù biết có nhiều chuyện ma đã… thất truyền. Như chuyện tình đầy ma mị của một tiểu thư con đại gia với một anh học trò ở ngôi trường đầu đường Hoàng Hoa Thám Bình Thạnh. Những chuyện đó dường như chỉ có những thế hệ học sinh đầu 7x mới nhớ, nhưng cũng không nhớ được là bao. Vào chuyện chính, chuyện ở một trường nội trú trong địa phận vùng sâu vùng xa Sài Gòn, mà nếu nhắc tới “tụt canxi” thì có lẽ nhiều bạn sẽ biết là ở đâu. Đặc biệt là các bạn nữ thế hệ 8x
Miệng người này truyền miệng người kia, về một vùng đất đỏ nhiễm phèn cực nặng, ngôi trường được xây nên mà ở phía đằng sau trường lúc xây dựng, có một cái cây to và rất khó đốn hạ. Đồn rằng cái cây đó từng có một thiếu nữ treo cổ tự tử, và từ cô gái ấy kéo theo vài người nữa, có một cặp bà già với đứa con nít, có một ông già say rượu về tự nhiên ngẻo luôn tại đó,…
Và đúng thật, khi xây, trường cũng đã phải cúng bái nhiều mới có thể chặt được cái cây đó. Gần chục năm trước, vị trí cái cây đó rất dễ xác nhận vì nền đất ngay góc cuối trường nổi lên một ụ to. Chuyện bắt đầu từ đây, vị trí cái cây gần dãy phòng ở nội trú nữ.
Năm đó cỡ lúc Việt Nam vô địch AFF Cup, tự nhiên trong trường có một hiện tượng bệnh hàng loạt, đó là “tụt canxi”.
“Tao biết tụt canxi này nọ chắc là do lo lắng, học hành rồi bỏ bữa ăn thôi. Nhưng ngộ lắm, có lần tao bế một đứa xuống phòng y tế. Nhỏ thở hổn hển như đang bị đuối nước. Kinh dị nhất vẫn là mùi từ trong họng nó tỏa ra, mùi nồng như nước mắm. Lạ lắm. Và cũng chính vì cái mùi đó mà ngay sau khi tao bế nhỏ, tao cũng bị xỉu luôn ngay cầu thang trường”. “Đang đi lên cầu thang cùng đám bạn bình thường, tự nhiên cảm nhận thấy một cơn gió thổi tới, mọi thứ đảo điên cho đến lúc tao nghe thấy tiếng gọi của thằng bạn tao. Đi khám ngay sau đó, xét nghiệm đủ kiểu tốn cả triệu, người tao hoàn toàn bình thường. Thằng bạn tao còn nói nếu nó không đứng sau thì tao té xuống hết cái cầu thang nửa tầng lầu rồi. Mà chưa dừng lại đó, tao còn xỉu luôn ngay tại bệnh viện nơi tao vừa khám xong nữa”.
Giải thích một chút chỗ mùi nước mắm. Ngày xưa, cái thời mà nhà cửa chưa nhiều ở đất Sài Gòn – Chợ Lớn – Gia Định. Ngoại tôi từng dặn: ” mày đang đi đường, đến chỗ nào mà tự nhiên người thấy mùi nước mắm nồng, mày đi chậm lại nhen con, sắp gặp điều không lành đó” À quên, tất nhiên là đi qua mấy cái xưởng nước mắm như bên đường Tầm Vu dưới chân cầu Bình Triệu 1, nghe mùi nước mắm là đương nhiên nha. Ma nước mắm cũng như chuyện ma vàng khi thấy một đàn gà con vàng ươm bên đường ở khu vực miền Trung.
Ảnh minh họa
Quay trở lại với ngôi trường, trở lại với dãy phòng nội trú nữ thời điểm đó. “Tụt canxi” dường như chỉ là một trong những nguyên nhân. Mà cũng nói luôn, chẳng ai dại gì đi hỏi một đứa đang bị thế chuyện ma cỏ, bởi sẽ khiến tâm lí họ đang không ổn định lại càng thêm bất ổn. Những đứa con gái không bị như vậy và cứng tinh thần mới dám thì thầm rằng, có nhiều đứa thấy bóng dáng một cô thiếu nữ trong gương ngay trước cửa nhà vệ sinh, phòng tắm rồi. Đó cũng là khu vực gần kề với vị trí gốc cây cũ.
“Có một chuyện này nè, nhỏ đó không hiểu sao cứ đứng trước gương chải tóc cả buổi chiều. Phải đến lúc mọi người tập trung lên lớp mới tá hỏa thấy nó đứng như vậy.Cô giáo lại gọi thì con bé giật mình như mới ngủ dậy. Xong nó bệnh luôn. Hỏi nó, nó kể không hiểu sao chỉ biết làm theo… người đứng trong gương”.
Khu vực đó cũng là nơi nhiều cô quản sinh thường xuyên gặp cảnh một bà già dắt theo cháu bé. Vì nó là ở cuối dãy nếu tính từ phía trong ra. Tạm gọi là cô trưởng, hôm đó cỡ xế chiều, học sinh đang giờ ra chơi, đông đúc dưới sân nhưng nội trú vắng hoe. Cô mới lên phòng thì đột nhiên có cảm giác như say nắng, đầu óc choáng váng, bước từ từ từng bước vào dãy phòng thì từ xa nhìn thấy một bà già với đứa bé dắt nhau tiến tới cô để xin nước uống.
Chính từ chuyện cô trưởng, các cô khác và cả học trò cũng thấy và mới dám kể ra, đêm đêm có bà già mò lên tậng gường tầng để xin vải. Mà về sau cô trò đều phải để cái kéo dưới gối để tránh. “Cho bà xin mảnh”. Tất nhiên là chuyện bị bà già đè khi ngủ thì không cần phải nhắc nữa. Gác lại cái trường nội trú, Tèo tui chuyển sang một trường cấp 2 gần chợ Cây Quéo. Đứa em kể : “Em thề với anh, em bịa chuyện này em không phải làm người”.
“Đợt đó tầm noel, trời se lạnh buổi chiều. Em với thằng bạn cúp tiết ra khu đất ngồi hút thuốc, chỗ đó cạnh nhà vệ sinh cũ, có một khu đất trống bé tí là chỗ nhiều đứa hay trốn ra hút thuốc. Chỗ đó vắng lắm, có mấy cái bàn gãy bỏ đi thôi”.
“Chán chê em vào nhà vệ sinh rửa mặt. Cái bồn ngay cửa ra vào thôi. Lúc vào thì em thấy tít trong góc nhà vệ sinh có 1 thằng khóa dưới em 1 lớp nó đứng quay mặt vào trong. Do phân biệt khối qua màu áo thể dục mà. Rửa cái mặt xong ngửa lên thì lại hông thấy nó đâu, mà rõ ràng em đứng ngay cửa. Em đang đơ đơ nhìn nhìn, tự nhiên 3 cái phòng vệ sinh trong nó tự xả nước. Sợ muốn “tụt canxi”. Chạy ù ra ngoài, thằng bạn em đứng ngay đó hỏi bị sao zậy, em mới kể, nãy giờ tao thấy có mỗi mày mà. Cả hai thằng sợ chạy, mà chạy ra sân thì vắng tanh không ai cả, tức là không có bất cứ lớp nào học thể dục hôm đó. Từ đó em không dám cúp tiết luôn, nghỉ hẳn ở nhà cho đỡ sợ”. Cũng còn vài chuyện nữa, ở các trường học quanh quanh khu vực chợ Gò Vấp. Nhưng có lẽ bài đã dài rồi nên Tèo xin phép dừng ở đây.
Kết bài: Ma trong trường học là một chủ đề cực kỳ nhạy cảm. Có nhiều chuyện hiện đã thất truyền, và chủ tâm của tôi khi tìm lại chỉ để là lưu giữ chứ không hề có ý làm tổn hại danh tiếng của nhà trường, gây hoang mang cho học sinh. Bởi thế nên các bạn có chia sẻ gì thì tôi mong là đừng nói đích xác tên trường ra nha.
Như ban đầu có nhắc về mối tình xưa, thời rất lâu rồi, có những cái hiện tại cũng đã không còn, như cái hội trường nằm giữa một trường cấp 1 và một trường cấp 2 mà học sinh thời đó đồn đoán là nhà xác cũ, rồi những chuyện về dáng người lầm lũi ngồi trong đêm trong hội trường đó, hay chuyện con mèo hoang mắt một màu đen đặc ở phòng cuối dãy gần ngay hội trường. Cái hội trường đó giờ đã được đập ra và trường cấp 2 cũng đã được chuyển đi nơi khác, khu vực gom lại thành 1 trường cấp 1.
Tác giả : Tèo Bún – Sài Gòn
Nguồn: ST