Kỳ lạ: thợ đào giếng đào nhầm “tâm trái đất” vượt thời không đến “Thiên quốc”

Có rất nhiều ghi chép trong lịch sử về con người ở tâm trái đất, nhiều người nói rằng họ đã đến tâm trái đất và đã nhìn thấy con người ở trung tâm trái đất. Theo sách cổ, vào thời nhà Đường có một người đào giếng đã vô tình đào xuyên vào tâm địa của quốc gia tên là “Thê Tiên Quốc”.

Trong cổ thư “Bác Dị Chí” thời nhà Đường có ghi chép lại một chuyện như sau. Vào năm đầu tiên của Đại Đường Thần Long (năm 705 sau Công nguyên), ở Phòng Châu, huyện Trúc Sơn có một phú ông tên là Âm Ẩn Khách. Một lần nọ, Ẩn Khách đã cho mời thợ đến phía sau trang viên nhà mình đào một cái giếng.

Nhưng sau 2 năm đào sâu hơn 1000 mét vẫn không có nước, nhưng ông ta vẫn kiên trì đào, ông đào thêm 1 tháng nữa thì nghe thấy tiếng kêu của gà, chó, vịt phát ra đâu đó từ trong lòng giếng. Cảm thấy kỳ lạ, ông tiếp tục đào xuống vài thước liền thấy xuất hiện một hang đá, người thợ men theo miệng hang mà đi vào trong.

Đi được mấy chục bước ông vẫn không nhìn thấy gì, đi xuống phía cuối hang đá, lúc đó ông đã nhìn thấy ánh sáng, người thợ phát hiện thấy có một đỉnh núi, lập tức ông men theo miệng hang mà đi xuống núi. Được một đoạn, ông đứng thẳng người dậy để quan sát xung quanh, thì mới biết bản thân đã đặt chân đến một thế giới hoàn toàn khác.

Vách núi cao vạn trượng, núi non trập trùng như cõi bồng lai tiên cảnh. Đá trên núi có màu xanh lam và tráng men, trong mỗi một khe núi đều có những cung điện làm bằng vàng và bạc.

Trên núi còn có một số cây to, lá to như lá chuối, có hoa tím to bằng cái đĩa. Nhiều con bướm ngũ sắc với đôi cánh to như cái quạt bay giữa những bông hoa, và những con chim ngũ sắc to như cánh hạc bay giữa những ngọn cây. Trong mỗi hẻm núi có hai con suối, một con suối nước trong như soi gương, một con suối nước trắng như sữa.

Người thợ đến trước một cung điện, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một tấm biển treo trên cửa có đề bốn chữ “Thiên Quế Sơn Cung” màu vàng.

Lúc này có hai người chạy ra khỏi đại điện trong cửa cung, vẻ mặt rất kinh ngạc. Cả hai người đều cao hơn năm thước, môi đỏ, răng trắng, tóc và râu óng mượt như tơ. Quần áo của họ rất mềm mại, như sương trắng và khói xanh dệt thành, đội vương miện vàng trên đầu, nhưng đi chân trần.

Hai người hỏi người thợ: “Ông làm gì ở đây?” Người thợ kể chuyện mình đến đây bằng cách nào, chưa kịp nói thì hàng chục người đã đổ ra khỏi cổng cung điện, đổ lỗi cho những người gác cổng cung điện.

Bởi lẽ người thợ là phàm nhân, trên người vẫn còn mang trọc khí (khí đục) của hồng trần, thế nhưng lại có thể tiến vào Thiên Cung, vì vậy khiến cho người trong Thiên Cung không khỏi kinh ngạc. Không lâu sau, có một người mặc đồ đỏ đi tới, lệnh cho mọi người nhường đường để người thợ tiến vào tham quan một nơi gọi là “Thê Thiên Quốc”.




Người gác cổng đưa ông một bảng ngọc và dẫn ông đến một suối nước trong, cho tắm giặt và thay y phục. Khi ông súc miệng, ông cảm thấy nước suối trắng trong rất ngọt, nên ông vừa nhấp vài ngụm nước đã cảm giác như vừa say vừa no.

Người gác cổng dẫn ông tham quan các cung điện khác nhau, nhưng chỉ ở cổng chứ không vào trong. Đi được một lúc lâu như vậy, đến chân núi, ông thấy các cung điện, tháp trong thành đều được xây bằng vàng, bạc hay ngọc rất đẹp.

Thấy vậy, người thợ cảm thấy khó hiểu, nên hỏi những người hướng dẫn ông: “Thê Thiên Quốc là gì?”

Họ đáp: “Phàm là người vừa mới thành tiên đều được đưa đến Thê Thiên Quốc này. Ở đây tiếp tục tu hành thêm bảy mươi vạn ngày, mới có thể lên Thiên Cung, vào Ngọc Kinh điện nơi Thiên Đế ở. Ngoài ra còn có thể đến nơi các vị thần tiên khác như Bồng Lai Tiên Đảo, Côn Luân Tiên Sơn, hoặc đến Cô Xạ Sơn – nơi trú ngụ của các tiên nữ. Phải qua quá trình này mới có thể nhậm chức tại Thiên Cung, nhận Phù Mệnh và Quan Ấn. Đến lúc đó là có thể tự do tự tại phi hành rồi”.

Người thợ hỏi lại: “Vì đây là Tiên Quốc, sao lại ở dưới quốc gia của ta?”

Viên quan cửa ải nói: “Nơi đây chỉ là hạ giới của Tiên Quốc, phía trên giang sơn của các người vẫn còn một Tiên Quốc khác giống hệt nơi này, cũng được gọi là Thê Tiên Quốc giống nơi đây”.

Nói xong viên quan kết thúc chuyến tham quan của người thợ, họ nói với ông: “Bây giờ ngài có thể trở về rồi, nhưng trần gian đã trải qua mấy chục năm, nếu dựa theo đường cũ thì tuyệt đối không thể quay trở về”, nên họ đã mở khóa Thông Thiên Quan để đưa ông trở về.

Sau khi trở về phàm gian, người thợ này bèn đi tìm đến nhà của Âm Ẩn Khách. Người nhà Ấn Khách đón tiếp, rồi bảo ông rằng, từ thời Ấn Khách đến nay đã qua ba bốn thế hệ rồi. Cảm thấy khó tin, người thợ nhắc đến chuyện ông đào giếng giúp nhà Âm Ẩn Khách, nhưng dường như không còn ai biết đến việc này. Không ngờ người thợ chỉ du lãm ở Tiên Quốc nửa ngày thế nhưng trần gian đã trôi qua gần trăm năm, khi đó đã đến thời của Đường Đức Tông Trinh Nguyên năm thứ 7 (năm 791). Từ đó về sau, người thợ chuyên tâm tu hành, không còn lưu lại trên trần gian, cũng không ai biết ông đã đi đâu.

Đây là một ghi chép điển hình trong lịch sử có liên quan đến thế giới dưới lòng đất. Trong cổ tịch có ghi chép lại sự kiện này, một người thợ thời nhà Đường đã vô tình đi lạc vào thế giới Tiên Quốc thông qua lối vào dưới lòng đất, đây quả là phúc phận của ông.


Nhưng không chỉ vậy, thời cận đại ngày nay, các nhà khoa học cũng từng ghi nhận được một trường hợp tương tự, khi tiếp cận được một thế giới khác trong lòng đất thông qua một giếng khoan.

Năm 1970, Liên Xô tiến hành 16 dự án khoan giếng siêu sâu ở bán đảo Kola. Năm 1983, đội khoan giếng siêu sâu của Liên Xô bắt đầu khởi động máy khoan và đến năm 1993 đã đạt đến độ sâu 12.262 mét, một thành quả ấn tượng sau 10 năm không ngừng nỗ lực khoan đào. Họ thậm chí còn ghi lại được âm thanh la hét của ma quỷ rất chân thực. Đây là một tin tức rất chấn động giới khoa học thời đó.

Nguồn: VDH

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *